Cảnh tượng này khiến tâm trạng của Dạ Cuồng Đồ bỗng chốc chùng xuống.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Nhị ca của mình sẽ chết ở ngay trước mắt.
Mặc dù đã hạ quyết tâm rằng sẽ cắt đứt quan hệ với người anh trai này, cũng như cắt đứt với chính bản thân mình ở trong quá khứ, nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra trước mắt, trái tim Dạ Cuồng Đồ như bị đâm một nhát dao thật mạnh.
Còn Trần Bình khi nhìn thấy cảnh này, anh chỉ khẽ thở dài.
Người với người, chung quy lại thì vẫn chẳng ai giống ai.
Vào giây phút quan trọng cuối cùng ây, điều mà Dạ Cuông Đồ nghĩ trong đầu là muốn cho vị Nhị hoàng tử này thêm một cơ hội nữa.
Thế nhưng Nhị hoàng tử thì sao? Trong đầu hẳn lúc nào cũng chỉ muốn tìm cơ hội đẩy Dạ Cuồng Đồ vào chỗ chất.
Lúc này, Dạ Cuồng Đồ nhìn thi thể đã mềm nhữn của Nhị hoàng tử, hỏi: “Anh nghĩ tôi làm như vậy là đúng hay sai?”
Giọng nói của Dạ Cuồng Đồ hơi khàn đi.
Trong cả Hoàng tộc Phượng Hoàng Lửa, Dạ Cuồng Đồ cảm thấy bản thân mình chẳng thể thân thiết được với ai ngoại trừ vị Nhị hoàng từ này.
“Thực ra anh đã hoàn toàn tự có quyết định của mình từ trước rồi phải không?”
Trần Bình nhẹ nhàng đáp lại.
Xung quanh Dạ Cuồng Đồ, toàn bộ những chiến tướng tối cao của Hoàng tộc Phượng Hoàng Lửa đã quỳ xuống dưới chân anh ta.
“Anh đã làm được chuyện bản thân cần phải làm rồi, vì vậy chẳng việc gì mà phải cảm thấy tội lỗi cả.
Mau chóng lấy lại tinh thần đi! Anh phải nghĩ đến những cư dân của thành phố trêи không, cũng phải nghĩ đến người của Hoàng tộc Phượng Hoàng Lửa.
Sắp tới việc anh gần phải làm còn rất nhiều.
”
Nghe thấy những lời này của Trần Bình, Dạ Cuồng Đồ cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Bình biết răng bây giờ không phải lúc để bàn với Dạ Cuồng Đồ về việc làm thế nào để có được Bách Thảo Linh Lộ.
Trần Bình lập tức nói: “Bây giờ anh nên lo liệu chuyện của Hoàng tộc Phượng Hoàng Lửa trước đi.
Mặc dù bây giờ anh đã kế thừa ngôi vị của cha anh, nhưng mà Hoàng tộc vẫn có rất nhiều chuyện chưa được xử lý triệt để.”
Dạ Cuồng Đồ cũng biết rằng với tình hình hiện tại, tuy rằng anh ta đã có sự hỗ trợ của những chiến tướng tối cao này nhưng thực sự có rất nhiều việc không thể giải quyết bằng vũ lực.
Cả Hoàng tộc Phượng Hoàng Lửa vẫn còn rất nhiều việc đang chờ anh ta giải quyết.
“Thế còn anh thì sao?”
Dạ Cuồng Đồ ngước mắt lên liếc nhìn Trần Bình.
Nghe Dạ Cuồng Đồ hỏi, Trần Bình khẽ mỉm cười, rồi chỉ vào Luyện Ngục mà anh đã ở trước đó.
“Tôi cảm thấy ở đây nguyên tố Hỏa hoạt động có hơi bất thường, vì vậy tôi quyết định sẽ bế quan ở đây một thời gian xem sao.”
Trần Bình vừa nói vừa bước vào phía bên trong Luyện Ngục.
Tất cả mọi người đều khϊế͙p͙ sợ Luyện Ngục của Hoàng tộc Phượng Hoàng Lửa.
Nhưng trong mắt Trần Bình, đó thực ra chỉ là một nơi mà Nguyên tố Hỏa hoạt động cực kỳ mạnh và cũng cực kỳ bất thường, hơn nữa anh
——————-