Rời khỏi nhà xưởng sắt thép, Giang Quốc Thịnh đến thẳng Club.
Sau khi được người phụ trách hướng dẫn, ông ta bước vào một phòng riêng khá u ám.
Căn phòng này có vẻ cổ xưa, có mùi hương thoang thoảng trong không khí.
Chiếc giường chính giữa phòng được vây quanh bởi màn đỏ cực kỳ trong suốt, có thể nhìn thấy một ả đàn bà mặc đầm ngủ màu đen đang nằm nghiêng trêи đó.
Vóc dáng ả cực đẹp, thắt đáy lưng ong, ʍôиɠ vểnh yêu kiều.
Giang Quốc Thịnh bước vào rồi cung kính đứng yên ở đấy, không dám nhìn ả đàn bà đang khoan thai ngồi dậy, dáng vẻ lười biếng của ả luôn khiến cánh đàn ông quyến luyến quên lối về.
Ông ta mau chóng cúi đầu, thế là trông thấy một đôi chân nõn nà như ngọc bước tới trước mặt mình.
Mùi hương quẩn quanh mũi càng thêm nồng.
“Anh đến đây làm gì?”
Giọng ả ngập tràn hương vị quyến rũ như tiếng trời, khiến Giang Quốc Thịnh cảm thấy nóng ran cả người.
Dứt lời, ả bèn nằm gác chân trêи ghế sofa, dáng vẻ vô cùng lắng lơ mà cũng cực kỳ lười nhác.
Vóc người duyên dáng ấy như vắt ngang trước mặt Giang Quốc Thịnh.
Giang Quốc Thịnh chỉ lén nhìn một cái rồi mau chóng cúi đầu thấp hơn nữa, cung kính nói: “Bà… bà chủ, Trần Bình sắp quay về.
Anh hai tôi đã bủa vây khắp nơi, lần này chắc chắn cậu ta sẽ không thể thoát được Thượng Giang.”
Ả đàn bà cười ha ha như tiếng chuông ngân: “Ừ, tôi biết rồi.”
Giang Quốc Thịnh sửng sốt, thử dò hỏi: “Bà chủ, chẳng lẽ bà không để ý sao?”
Nghe vậy, ả đàn bà mới mở to mắt.
Gương mặt đẹp đẽ của ả cùng với làn môi đỏ rực như lửa và đôi mắt quyến rũ kia, dường như chỉ nhìn một cái, đàn ông đều sẽ bị hút hồn.
——————-