"Nếu ông đồng ý hợp tác với tôi, thật ra tôi lại có thể cho khiến cho ông không đến mức tức thành cái dạng này"
Trên mặt của tông chủ của Luyện Đan tông hiện lên một tia nghi hoặc, ông ta quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông này, lại phát hiện mình không quen biết ông ta.
Hơn nữa quả thật là người đàn ông này hơi quỷ dị, hắn ta thế mà lại có thể xuất hiện ở phía sau mình lặng yên không một tiếng động.
Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, trên mặt ông ta hiện lên một tia kiêng kị, đồng thời trong mắt ông ta cũng lóe lên vẻ chờ mong, rất rõ ràng là có một chút lòng hiếu kỳ với cái người kia.
"Cậu nói hợp tác với tôi, vậy rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Chẳng lẽ cậu có thể trực tiếp giết chết người này giúp tôi sao? Tôi không tin cậu có thể làm được điều này"
Cũng không phải ông ta khinh thường người kia, mà là thực lực của Trần Bình thật sự quá dũng mãnh. Anh không phải là người mà mấy tên nhãi nhép bình thường có thể xử lý được.
"Tôi biết thân phận của người này, anh ta không phải tới từ nơi này."
"Trong lòng biết rất rõ rất nhiều bí mật của anh ta, mà người như ông đây thì không chắc rồi"
Lời này vừa nói ra, trên mặt tông chủ của Luyện Đan tông Đàm Lãng Phong lộ ra một tia tò mò.
Ông ta không nghĩ tới thế mà Trần Bình lại còn có thân phận như vậy, quả thật là người khác thì cảm thấy có hơi khó hiểu.
"Cậu ta không phải đến từ nơi này, chẳng lẽ thật sự giống như lời cậu ta nói, cậu ta đến từ nơi thần bí kia."
Lời nói của ông ta cũng không nói hết, chỉ yên lặng đứng xoắn xuýt ở bên cạnh, trong lòng ông ta đang tự hỏi, rốt cuộc đây là tình huống gì.
Mà người đàn ông này lại đứng mỉm cười ở bên cạnh, tựa như đang đợi đáp án của ông ta vậy.
"Tận dụng thời cơ, mất rồi thì không lấy lại được. Ông cũng không có cơ hội lựa chọn lại lần thứ hai nữa đâu."
"Nếu như ông muốn bị anh ta vĩnh viễn giẫm xuống dưới chân, vậy thì tôi cũng ngại bị ông từ chối chút nào đâu."
Lời này vừa nói ra, Đàm Lãng Phong nhướn mày, cuối cùng ông ta vẫn quyết định đồng ý với đối phương, bất luận như thế nào, đây đều là một cơ duyên thật lớn.
"Hợp tác với cậu thì cũng không có vấn đề gì, nhưng tôi cần phải trả giá thế nào?"
Ông ta không phải tên ngốc, ông ta biết đối phương không có khả năng vô duyên vô cớ mà chạy đến trợ giúp cho mình, một khi đã như vậy, ông ta nhất định phải hỏi cho rõ chuyện này mới được.
Trên mặt đối phương hiện lên một tia trào phúng, anh ta cứ yên lặng mỉm cười như vậy.
"Thật ra yêu cầu của tôi cũng không nhiều, chỉ là muốn giành được phần chí bảo kia của tông môn các người thôi"
Lời này vừa nói ra, trên mặt Đàm Lãng Phong lộ ra vẻ mặt rất khó chịu, có nằm mơ ông ta cũng không nghĩ đến, vậy mà đối phương lại nói ra lời như vậy.
"Cậu muốn chỉ bảo của tông môn chúng tôi? Cậu có biết rốt cuộc bảo bối này quan trọng đến cỡ nào không?"
Cho dù như thế nào, Đàm Lãng Phong cũng không có khả năng lấy thứ đồ đó ra để tặng cho người khác.
"Ông đừng có cuống cuống lên, cứ xem xem tôi làm thế nào đi rồi nói sau."
Hắn ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đơn thuần bàn bạc với Đàm Lãng Phong, cứ như không hề để chuyện này vào trong mắt vậy.
Nhìn thấy đối phương cũng không muốn nói thêm gì nữa, Đàm Lãng Phong chỉ yên lặng nhìn người thần bí này.
"Tiếp theo tôi sẽ xử lý hết đệ tử của bọn chúng, ông phải tin rằng, dựa vào thực lực của tôi mà giết chết anh ta là cực kỳ dễ dàng."
Người thần bí cực kỳ đắc ý mở miệng nói, hắn ta biết chắc chắn mình không có cách nào có thể đối phó được với một đám người như vậy, nhưng một mình thu thập mấy tên đệ tử thì vẫn hết sức dễ dàng.
"Vậy cậu giành lấy giải quán quân của cuộc thi này cho tôi, để tôi biết rốt cuộc cậu có năng lực đến cỡ nào" Đàm Lãng Phong cũng không nhịn được mà cò kè mặc cả với đối phương.
Trong lòng ông ta rất rõ, nếu người này thật sự có thực lực, vậy hắn ta chắc chắn có thể lấy được vị trí số một cho ông ta.
Ông ta cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú với núi Phong Minh trong truyền thuyết.
"Núi Phong Minh nhất định là của tôi"
Đàm Lãng Phong nhìn về phương hướng của núi Phong Minh một cách hung tợn, đáy mắt ông ta hiện lên một tia thù hận.
Nếu không phải giữa đường nhảy ra một tên như Trần Bình, ông ta cũng không đến mức biến thành bộ dạng này.
"Chuyện này tôi cũng không có cách nào giúp được ông. Thực lực của ông đúng là quá kém, cho dù tôi có xử lý Trần Bình giúp ông thì ông vẫn còn có vô số đối thủ. Tôi chỉ nói có thể đối phó với Trần Bình giúp ông mà thôi, cũng không nói là muốn giúp chuyện khác."
Sau khi nghe thấy những lời này, Đàm Lãng Phong không nhịn được mà liếc mắt xem thường một cái, ông ta không nghĩ tới người này lại quá đáng như vậy.
"Cậu không muốn giúp tôi thì thôi đi, dù sao chuyện này cũng chả có gì hay để nói cả"
"Vậy cậu xử lý Trần Bình giúp tôi trước đi, nếu cậu có thể giải quyết được việc này, tôi cũng không đến mức tức giận như thế".
Thấy đối phương không muốn lên thuyền của mình, ông ta cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt khó chịu, trên mặt ông ta mang theo vẻ cực kỳ bất mãn.
Ngay đúng lúc này, con gái của nhị trưởng lão cũng lảo đảo đi tới nơi đây, trên mặt cô ta mang theo vẻ buồn bực, xem ra dường như đã trải qua chuyện gì đó không tốt rồi.
"Bà đây là thánh nữ của tông môn, thế mà lại bị người ta sỉ nhục như vậy, thật đúng là quá mức buồn cười."
"Tất cả những thứ này đều do cái tên được gọi là người thủ vệ thiên đạo kia, nếu không phải anh ta, bà đây cũng không đến mức biến thành bộ dạng này"
Bồ Phong Hoa trực tiếp đổ hết tất cả lên trên người Trần Bình.
Trong sự cắn nuốt lần đó, Bồ Phong Hoa và Đàm Lãng Phong đều cực kỳ may mắn mà sống sót.
Chẳng qua Bồ Phong Hoa lại bị thương nặng, bây giờ cô ta đã có cảm giác đan điền vỡ nát rội.
Thậm chí Bồ Phong Hoa có thể phán đoán được thân thể mình đã tới nông nỗi đáng sợ đến cỡ nào rồi.
Nếu cô ta hơi sử dụng nguyên khí một chút thôi, tất cả nguyên khí trên người cô ta đều sẽ nổ tung trong nháy mắt, hơn nữa đan điền cũng sẽ sụp đổ theo.
Nếu không có cách nào tìm được đầy đủ đan dược để cứu vãn cô ta, vậy xem như là hoàn toàn xong đời rồi.
"Không nghĩ tới vậy mà hoạt động này đã bắt đầu rồi, xem ra mình đã tụt lại rất nhiều rồi"
Đáy mắt của Bồ Phong Hoa hiện lên một tia thận trọng, trong lòng cô ta cực kỳ rõ ràng, nếu hoạt động đã được bắt đầu, như vậy tiếp theo nhất định có thể tìm được tông chủ của mình ở nơi này.
Chắc chắn tông chủ sẽ có biện pháp có thể trợ giúp cho mình khôi phục lại đan điền.
Nghĩ tới đây, Bồ Phong Hoa cực kỳ khó chịu tìm kiếm vị trí của tông chủ ở khắp nơi, sau khi tìm kiếm một hồi, cuối