Trần Bình nhìn thoáng qua, anh nhìn thấy sự vội vàng của Dương Quế Lan thì cố ý cười nhạo: “Không phải là bà không đi về với chúng tôi à? Sao giờ lại muốn đi cùng rồi?”
Dương Quế Lan ngại ngùng, bà ta có chút mất mặt nhưng khi nhìn thấy những chiếc Rolls-Royce sang trọng và xe dã ngoại kia thì lại không kiêm được sự kϊƈɦ động trong lòng mình.
Đây đều là xe siêu sang cả, nếu ngồi lên thì mát mặt lắm.
“Con rể tốt, mẹ già rồi nên lẩm cẩm thôi, mẹ chỉ là… có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Trước kia mẹ đối với con không tốt, con tha thứ cho mẹ một lần đi mà.
Bây giờ sức khỏe của Uyển nhi đang không được tốt, cũng cần người làm mẹ như mẹ đây chăm sóc con bé chứ.”
Dương Quế Lan mặt dày mày dạn, bà ta cố tỏ vẻ thân thiện nói.
Trần Bình nhíu mày rồi cười lạnh một tiếng, anh tiến lên một bước khiến cho Dương Quế Lan sợ tới nỗi lùi về phía sau.
“Bà cảm thấy tôi có thực lực như thế này rồi mà còn cần bà chăm sóc Giang Uyển sao?”
Trần Bình hỏi.
Câu hỏi này khiến cho Dương Quế Lan ngẩn ra, bà ta mở miệng nửa ngày nhưng không biết nói gì cho phải.
“Trần Bình, không phải mẹ…”
Dương Quế Lan vừa muốn mở miệng thì Trân Bình đã ngắt lời bà ta.
“Dương Quế Lan, từ ngày tôi bước vào nhà họ Giang các người thì bà đã hạch sách tôi.
Trong mắt bà tôi chỉ là một thăng vô dụng, thằng ăn bám.
Vậy bà cảm thấy chỉ dựa vào mấy câu nói này của bà mà tôi có thể để cho bà lên xe ư?”
Dương Quế Lan nhíu mày, bà ta nghĩ nghĩ rồi vội vàng cười nịnh: “Con rể tốt của mẹ, đây là do trước kia mẹ bị ma quỷ ám ảnh không nhận ra con là rồng trong biển người.
Đều do mẹ, là do mẹ không tốt, con nể mặt Uyển nhi mà tha thứ cho mẹ nhé? Mẹ cam đoan từ giờ
——————-