“Cái lão già ngu ngốc này, chẳng lẽ ông ta cho rằng thần sinh mệnh sẽ hấp thu máu người mà phục sinh sao?”
| Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được đứng cạnh cảm thán, trong mắt cậu, Loan Xuyên Sa chính là một kẻ cực kỳ ngu xuẩn.
Dùng phương pháp tà ác này sẽ chỉ triệu hoán được thứ cực kỳ kinh khủng.
Đến lúc đó, nói không chừng Loan Xuyên Sa không giữ được mình, còn bị đối phương trực tiếp đoạt xá.
Lúc này, đám người Tiêu Lâm Thiên đang cẩn thận đứng ở cổng nhìn xung quai đầu bọn họ muốn cưỡng ép phá vỡ kết giới, nhưng sau khi bị phản phệ thì không dám tùy tiện nhúc nhích.
Thấy một đám người lục đục đi ra, Tiếu Lâm Thiên cũng cảm thấy có chút tò mò.
Anh ta tiện tay kéo một người hỏi thăm, nhưng người này đều dùng vẻ mặt hoang mang, dường như không biết rõ Loan Xuyên Sa ở đâu.
Hết cách, Tiếu Lâm Thiên chỉ đành một mực chờ đợi.
Thẳng cho đến khi anh ta nhìn thấy một đám người Trần Bình đi ra mà vẫn không thấy Loan Xuyên Sa đầu.
“Các người có thể sư phụ của tôi không?” Tiếu Lâm Thiên cực kỳ bất lịch sự đi tới, nghiêm túc hỏi.
Nghe vậy, Sư Chấn Thiên mờ mịt lắc đầu. “Trong đó thực sự hỗn loạn, chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả“. Nói xong, anh ta còn theo bản năng chỉ vào bên trong. “Hay là anh vào lục soát xem? Đoán chừng đang nằm đâu đó bên trong ấy”
Những lời này của Sư Chấn Thiên làm cho đám người chung quanh đều lộ ra vẻ mặt lo lắng, bọn họ biết, nếu như không thấy Loạn Xuyên Sa thì cũng chỉ có thể vào trong tìm.
Tiếu Lâm Thiên nhìn thoáng qua bên trong kết giới, sắc mặt của anh ta cũng khó coi. Anh ta biết rõ bên trong có gì, cho nên bảo anh ta vào lục soát là điều không thể nào. “Các người tranh thủ thời gian vào xem, nhất định phải mang người bình an vô sự mà đi.
ra.
Mặc dù Tiếu Lâm Thiên không dám vào, nhưng anh ta vẫn lo lắng cho an toàn của sự phụ mình.
“Nhất định phải phát thêm người vào lục soát, nếu không tìm không thấy đâu, trong này | thực sự lớn lắm“.
Trần Bình cũng không nhịn được bồi thêm một câu.
Cho nên không phải Tiếu Lâm Thiên không tin lời họ nói, nên ra hiệu lần này anh ta chỉ có thể điều động tất cả mọi người đi vào, tranh thủ thời gian tìm kiếm sự phụ.
Lúc này đám người Trần Bình nghênh ngang rời đi.
Bởi vì Trần Bình đã để lại một tia thần thức, giám sát vị trí Hoa Vân Doanh, cho nên bây giờ bọn họ cũng biết rõ Hoa Vân Doanh đang ở đâu.
Lúc này, Hoa Vân Doanh và Bình Bình đang ở cùng nhau, tâm sự với nhau. Trong khoảng thời gian Hoa Vân Doanh không có ở đây, phận là người hầu như Bình
Bình chịu không ít đau khổ.
“Em yên tâm đi, chẳng mấy chốc sẽ có người tới cứu chúng ta.” Hoa Vân Doanh có lòng tin tuyệt đối.
Cô tin lão đại chẳng mấy chốc sẽ phát hiện mình biến mất, đến lúc đó sẽ nghĩ cách tới cứu mình.
“Vâng cô chủ, em tin cô.”
Trên mặt Bình Bình mang theo nụ cười xán lạn, chỉ cần nhìn thấy cô chủ là tất cả đều không quan trọng.
Ngay khi hai người đang đùa giỡn, cửa phòng đột nhiên bị đá văng.
Bình Bình và Hoa Vân Doanh đều hoảng sợ ngẩng đầu, liếc mắt lại nhìn thấy đám người Cổ Nhạc Nhạc đứng ở cửa.
Trên mặt Cổ Nhạc Nhạc mang theo nụ cười xán lạn, lập tức tiến vào.
“Nhìn thấy cậu không sao thì tốt quá rồi, chúng tôi còn tưởng Loan Xuyên Sa làm gì hai người rồi chứ“.
| Nghe được lời nói ân cần này, Hoa Vân Doanh cũng không nhịn được kích động nở nụ cười.
“Cậu yên tâm đi, dựa vào thực lực của tôi, lão già kia tuyệt đối không được như ý” “Cái tên đó còn muốn làm tổn thương tôi á, có mà nằm mơ bắt con tưởng bở” Thật ra lúc này Trần Bình cũng rõ vì sao Hoa Vân Doanh lại bị để mắt tới.
Sư phụ Hoa Vân Doanh là anh trai của Loạn Xuyên Sa, giữa hai người có chút liên quan cho nên Loan Xuyên Sa mới để mắt tới.
“Lão già kia giờ ở đâu rồi? Không thể buông tha cho lão được!“.
Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm
Cổ Nhạc Nhạc cũng cực kỳ kích động, cậu không ngờ hôm qua Hoa Vân Doanh lại trải qua nhiều như vậy, mà tối đó bọn họ đều ngủ đến ngon lành.
Nghĩ tới đây, Cổ Nhạc Nhạc có chút tự trách, cậu sờ soạng trong ngực áo lấy ra chiếc nhẫn của Hoa Vân Doanh.
“Đồ về nguyên chủ, cậu giữ cho kỹ, sau này nếu lại gặp cảnh đó thì đừng khách sáo với bọn họ, cực trực tiếp giết!”
Nghe vậy, Trần Bình ở cạnh không nhịn được cười, mấy người trẻ này nói chuyện đến thú vị. | Có điều Trần Bình cũng tán thành lời nói của Cổ Nhạc Nhạc.
Rõ ràng đối phương muốn mạng của Hoa Vân Doanh, vậy thì còn cần giữ mặt mũi cho họ làm gì.
Cứ trực tiếp giết là được.
Cũng không qua bao lâu sau, Loạn Xuyên Sa từ từ tỉnh lại, lão vừa mở mắt thì liền thấy mấy gương mặt khủng bố.
Đám người Sự Chấn Thiên lộ vẻ khó chịu, nghiêm túc nhìn chằm chằm lão, dường như cũng đang chờ lão tỉnh lại.
| Thấy cảnh này, Loan Xuyên Sa chỉ hận bản thân không thể té xỉu lần nữa, có điều tất cả đều đã muộn.
Cổ Nhạc Nhạc lập tức xông lên tóm lấy lão, giống như xả giận mà ném qua một bên. “Chúng ta sẽ từ từ tra xét cái tên này”
Cổ Nhạc Nhạc cười tủm tỉm nói, lần này cậu phải báo thù cho Hoa Vân Doanh, tuyệt đối. không thể để tên khốn này được thoải mái.
| Lão Loan cứ như vậy yên lặng đứng sau đám người, cũng không lên tiếng nói chuyện, ông ta cũng biết rõ chuyện này rốt cuộc là sao.