"Thậm chí tôi còn cảm thấy bọn họ hằn là có quan hệ mật thiết, không thế thì sao nhà họ Chu phát triển nhanh thế được? Tốc độ này cũng quá kinh dị rồi!".
Tất cả mọi người đều không ngừng chửi bới, anh cũng không ngờ sự tình lại phát triển thành thế này.
Trong lòng anh cực kỳ rõ ràng, thành chủ cũng có ít nhiều thành kiến với mình.
Ban đầu anh tưởng Hám Thừa Phong là một người chính trực, cho nên vẫn có tín nhiệm với đối phương, thế nhưng sau này mới chậm rãi phát hiện ra, tất cả chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Cho nên, Trần Bình kịp thời dừng tổn hại, cũng không có bất kỳ tổn thất gì.
Khoảng cách giữa hai người cũng chậm rãi kéo xa.
| Trần Bình cho là người không phạm ta, ta sẽ không phạm người.
Không ngờ cái tên này lén lút chơi xấu sau lưng muốn đạp đổ mình, có điều lại biến khéo thành vụng.
Ông ta khổ tâm gây dựng danh tiếng kinh doanh trong nháy mắt bị hủy, tất cả mọi người đều biến Hám Thừa Phong chơi xấu sau lưng
anh.
Bây giờ Hám Thừa Phong mất cả chì lẫn chài, căn bản không có biện pháp tẩy trắng cho mình.
"Thật ra muốn giải quyết nhà họ Chu rất khó, dù sao thành chủ ở đây, tôi chỉ là một thương nhân thôi, các người cũng đừng gửi gắm hi vọng vào tôi quá."
Trần Bình không nhịn được cười nói, cũng không giống như hứa giúp mọi người.
Nói xong, anh lập tức quay người rời đi.
Cần phải dẫn theo Sư Chấn Thiên đi vào rừng dò xét một chút.
Loại cảm giác quỷ di càng thêm mãnh liệt, Trần Bình không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.
Nhìn thấy Trần Bình nhanh chóng rời đi, tất cả mọi người đều có chút bối rối muốn đuổi theo,
ai ngờ tốc độ của Trần Bình vô cùng nhanh, vốn không phải bọn họ có thể đuổi kịp được.
Người đàn ông vừa nói chuyện với Trần Bình đứng ở một bên, dường như hiểu ra điều gì đó, anh ta đứng tại chỗ không ngừng kích động mọi người.
"Các vị, chẳng lẽ mọi người nghe không hiểu ý của ông chủ cửa hành sao? Bây giờ nhà họ Chu và Hám Thức Phong đã cấu kết với nhau, cho nên nói không ngừng chèn ép bọn họ."
"Tàng bảo lâu phát ra thông báo này cũng là bất đắc dĩ, ai lại không muốn kiếm tiền chứ!".
Dường như anh ta đã hiểu ý của Trần Bình, cho nên truyền đạt lại với mọi người. | Nghe vậy, ai cũng cảm thấy rất tán thành.
"Anh nói đúng, tôi cũng cảm thấy rất có lý!"
"Cho nên bây giờ chúng tôi hằn nên đi tìm Hám Thừa Phong gây phiền phức, đúng không?"
Đoàn người lập tức đi tới chỗ ở của Hám Thừa Phong, trên mặt ai cũng mang theo vẻ mong đợi.
Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, một khi làm lớn chuyện, vậy Hám Thừa Phong kia sẽ không ngồi im mặc kệ.
Cho dù thế nào, bọn họ đều nhất định phải làm cho Tàng bảo lâu mở cửa hàng lại.
Hám Thừa Phong cũng không ngờ chuyện này sẽ ồn ào tới mức này, lúc này ông ta đang ngồi trong sân thưởng trà, thưởng thức người đẹp nhảy múa.
| Ông ta trước giờ đều trốn ở bên cạnh xem náo nhiệt thôi, không ngờ hôm nay đám người kia lại thông minh đột xuất, tìm tới mình gây phiền toái.
Trong lúc tâm trạng của ông ta cực kỳ vui vẻ, phủ thành chủ liên náo loạn cả lên.
"Thành chủ mau ra đây, cho chúng tôi một | lời giải thích.
- "Nhanh ra nói chuyện rõ ràng với chúng tôi xem rốt cuộc là thế nào!"
| "Chúng tôi nhất định phải để cho Tàng Bảo lâu lần nữa gây dựng trở lại, cho dù thế nào ông cũng phải làm được!"
Già trẻ gái trai, ai cũng đứng ngoài cổng âm ĩ cả lên.
Hám Thừa Phong nghe vậy, lập tức cảm thấy đầu như nổ tung.
Trong mắt ông ta mang theo vẻ phẫn nộ, tay