May mà, đội bảo vệ của Lưu Phong đã nhanh chóng ra tay, mau chóng xông lên phía trước bảo vệ cho Giang Uyển.
“Chủ Tịch Giang? Chị không sao chứ?”
Tổng Mẫn sốt ruột, không ngừng lau những thứ bẩn thỉu trêи người giúp Giang Uyển.
Giang Uyển lắc lắc đầu, gượng cười, nói: “Không sao, người dân phẫn nộ là đúng thôi.”
Nói xong, Giang Uyển bước lên phía trước đội bảo vệ, đối mặt với nhóm người căm phẫn đó, lớn tiếng hét lên: “Mọi người hãy bình tĩnh lại, các người làm như vậy cũng không thể nào giải quyết được vấn đề.
Chuyện này, Tất Khang chúng tôi sẽ trao đổi với người thân của người đã mất, cũng sẽ xem xét yêu cầu của người thân người đã mất, mong mọi người hãy cho tôi 1 chút thời gian”
“Xẵng bậy! Không ai tin cô đâu! Giang Uyển cô chính là người độc ác nhất!”
“Phải đấy, nghe nói cô đã mang bầu, tôi thấy, đứa trẻ trong bụng cô, sinh ra cũng là loại cặn bã của xã hội! Chỉ bằng hãy đi chết đi!”
Ác độc! Trong nhóm người, mấy tên to con xăm trổ, từ đầu tới cuối đều gây ra những xung đột bạo lực, kϊƈɦ động tâm trạng của người dân.
Tần Hổ nghiêng đầu, nói vài câu bên tai Giang Uyển: “Bà chủ, mấy tên đó chính là kẻ cầm đầu gây sự, để tôi gọi người tới.”
Giang Uyển nhíu mày, nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Đề phòng bất trắc, chưa đến lúc bất đắc dĩ, thì đừng ra tay.”
Tần Hổ gật đấu, lập tức bước sang 1 bên gọi điện thoại.
Trong lúc Tần Hổ đi khỏi.
Trong nhóm người, bỗng có 1 người phụ nữ đeo khẩu trang xông ra, trực tiếp hắt mạnh chất lỏng không rõ là gì trong tay lên người Giang Uyển! Có mùi hôi tanh, trong chớp mắt, nhóm người liền tản
đưa điện thoại cho Trần Bình, nói: “Cậu Trần, ở Thượng Giang đã xảy ra chuyện, Tất Khang bị tung tin đồn kinh doanh thuốc giả, bà chủ Trần đã bị người của hiệp hội kiểm nghiệm thuốc đưa đi rồi.”
Trần Bình sững sờ, đứng phắt dậy, cầm lấy điện thoại, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
——————-