Trần Bình nói ra suy nghĩ trong lòng mình, trong nháy mắt mọi người đều dao động.
Một khi có thể gia nhập vào Càn Khôn, vậy thì chứng minh kế hoạch của bọn họ đã hoàn thành hơn phân nửa.
Nặc Nhất là người kích động nhất.
Nặc Nhất tận tâm tận lực phục vụ cho Trân Bảo Các nhiều năm như thế, kết quả cái gì cũng không có, ngược lại còn bị đối phương ám toán.
Tên của Trân Bảo Các và Càn Khôn đã bị Nặc Nhất ghim vào trong lòng, thù này Nặc Nhất nhất định phải tự mình báo.
"Lão đại, chuyện này giao cho tôi đi giải quyết nhé, tôi đã rất nóng lòng muốn hủy Càn Khôn rồi!" Nặc Nhất có chút lo lắng lên tiếng, sợ Trần Bình sẽ tước đoạt cơ hội của mình.
Mấy người ở bên cạnh cũng nghiêm túc nhìn Trần Bình, bọn họ đều muốn có được một cơ hội như thế.
Nhìn thấy dáng vẻ càng chiến càng mạnh của mọi người, Trần Bình cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Yên tâm đi, tất cả mọi người đều có cơ hội tiến vào Càn Khôn.
" Trần Bình mang theo nụ cười xán lạn, anh biết rõ, đây là phương pháp tốt nhất đi vào Càn Khôn.
Ngay khi bọn họ thương lượng xong kế hoạch, đang phân phối dịch dung đan thì đột nhiên ông cụ Hầu nóng nảy gõ cửa biệt thự nhà bọn họ.
"Mễ Lạp đánh người hả?”
Câu nói đầu tiên của ông cụ Hầu đã dọa cho mọi người mở to hai mắt ra nhìn.
Trên mặt đám người Giang Uyền đều tràn ngập khiếp sợ, Trần Bình thì lúng túng quay đầu.
Nếu như những lời này là do người khác nói ra, bọn họ sẽ cho rằng đổi phương đang nói đùa.
Nhưng người trước mắt lại là ông cụ Hầu.
Ông cụ cơ bản sẽ không lừa người, hơn nữa, ông cụ Hầu là người của bọn họ, sao có thể tùy ý lấy loại chuyện này ra lừa gạt bọn họ chứ? “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Vẻ mặt của Giang Uyền trở nên nghiêm túc, cô trực tiếp túm Mễ Lạp ở bên cạnh ra.
Nhìn thấy vẻ mặt đuối lý của cô nhóc, bọn họ đại khái đã hiểu ra chuyện gì đó.
“Con nhanh nói, đó là tình huống như thế nào?”
Giang Uyển còn chưa kịp hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì thấy một nam một nữ dẫn theo đám người hầu xông vào cửa biệt thự.
Trên vẻ mặt đôi nam nữ này tràn ngập giận dữ, nhìn qua giống như muốn xé xát Trần Bình vậy.
“Chuyện này đã lâu như thế còn chưa giải quyết xong sao? Lão già Lý Trung Thành kia xảy ra chuyện gì thế? Không phải chỉ là bắt một con nhóc đến thôi à, còn lãng phí mười mấy phút!”
Người đàn ông bì ổi hùng hùng hổ hồ nói, anh ta mặc một bộ quần áo bó, chân đi giày lười, dưới nách còn kẹp một chiếc túi.
Tạo hình của người này nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn.