Trần Bình vừa dứt lời thì bước tới trước mặt Trần Khải Phong.
Anh nhìn chằm chằm Trần Khải Phong với vẻ mặt lạnh lẽo.
Điều này khiến cho Trần Khải Phong rất hoảng hốt, đột nhiên anh ta cảm giác như mình đang bị một con thú ác để mắt tới.
Ánh mắt ấy thật là đáng sợt “Cậu… cậu muốn làm gì?”
Trân Khải Phong hoàn hồn, anh ta sợ tới nỗi lùi về phía sau.
Trần Bình cười lạnh rồi đưa tay ra.
Một tiếng bạt tai trong trẻo vang vọng toàn bộ sảnh lớn! Cái tát này của Trân Bình khiến cho Trần Khải Phong lảo đảo, gãy mất hai cái răng và phun ra một búng máu! Anh ta được nuông chiêu từ bé, làm sao đối đầu với Trần Bình được chứ? “A, mày dám đánh tao à? Máu nhiều quá, mày toi đời rồi Trân Bình!”
Trần Khải Phong gào thét, vẻ mặt của anh †a tràn ngập sự tức giận.
Nhưng mà Trần Bình lại cho Trân Khải Phong thêm một cái tát nữa, anh nói với giọng lạnh lùng: “Hai bạt tai này là cái giá cho việc bất kính với tôi và vợ của tôi.”
Trần Khải Phong trừng mắt thật to, anh ta nhìn chằm chằm vào Trần Bình với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Một lát sau Trần Khải Phong mới phản ứng lại được, anh ta quát lên: “Mày dám đánh tao nữa à? Tao muốn giết mày, người đâu, bắt nó lại cho tao!”
Bịch!”
Mấy hộ vệ Chấp Pháp Đường sau lưng Trần Khải Phong lao tới, định túm lấy Trần Bình! Trần Bình cười lạnh, trong lòng anh rất giận dữt! Xem ra mình rời đi nhà họ Trần quá lên nên hộ vệ Chấp Pháp Đường cũng dám ra tay với cậu chủ dòng chính rồi! Phịch! Không hề có động tác kỹ xảo nào, Trần Bình chỉ đưa tay ra rồi đấm thẳng vào mặt người hộ vệ xông tới đầu tiên.
Người hộ vệ kia phun một búng máu, ngã ngửa ra sau rồi rơi vào hôn mê! Một người khác lao tới định giữ chặt cánh tay của Trần Bình! Trần Bình cười một cái rồi đưa tay ra túm lại tay của đối phương: “Chậm quá rồi đấy.”
Răng rắc! Một giây sau, Trần Bình ra sức trực tiếp bẻ gãy tay của đối phương!
——————-