Trên mặt Ngô Hưng Khôn mang theo vẻ hoảng sợ, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ đến tông chủ sẽ bỏ qua mình.
Thân phận của mình không tầm thường, làm đại đệ tử có cấp bậc cao nhất của tông môn, anh ta đương nhiên biết rõ địa vị của mình quan trọng bao nhiêu.
Ngày thường cho dù anh ta muốn làm gì thì làm trong tông môn, tông chủ cũng không quát mắng anh ta nửa câu.
Chính vì thế cho nên anh ta mới có lòng tin đối với bản thân mình như vậy.
Nhưng hôm nay biểu hiện của Úy Trì Luyện Thiết khiến cho anh ta quá thất vọng.
Thế mà Úy Trì Luyện Thiết lại từ bỏ một đệ tử luyện khí tinh anh như mình.
“Tông chủ, khoảng thời gian gần đây tôi lại có nghiên cứu mới trên phương diện luyện khí, tôi cảm thấy hạng mục nghiên cứu này nhất định có thể đột phá một số thứ truyền thống...”
Nhìn thấy Úy Trì Luyện Thiết không muốn để ý đến chính mình, Ngô Hưng Khôn hoảng sợ không thôi.
Anh ta tranh thủ thuận miệng nói lung tung mấy câu, nói tóm lại anh ta muốn thể hiện ra tác dụng của mình.
Một khi để Úy Trì Luyện Thiết cảm thấy có hứng thú, như thế đối phương sẽ dùng đủ mọi cách đề cứu mình.
Chỉ cần có thể sống sót, tiếp theo sau đó xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, cho dù đến lúc đó Úy Trì Luyện Thiết có biết bản thân mình lừa ông ta cũng tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Dù sao mức độ bao dung của Úy Trì Luyện Thiết đối với anh ta cũng rất lớn, chắc chắn sẽ không làm gì anh ta.
“Không cần nói nhằm nhiều như thế làm gì, một thằng ranh không có nhân duyên với bất kỳ ai như anh rất đáng chết!”
Úy Trì Văn Thanh cũng không nhịn được, khinh thường nói.
Cô ta luôn cảm thấy Ngô Hưng Khôn là một kẻ tiện nhân.
Lúc này cuối cùng Ngô Hưng Khôn cũng bị báo ứng, tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái.
Những đệ tử kia đứng ở bên cạnh dùng ánh mắt mong đợi nhìn qua Úy Trì Luyện Thiết.
Bọn họ đương nhiên nhìn thấy được thái độ cường ngạnh đó của Úy Trì Luyện Thiết, cho nên đối với tông chủ, mỗi người bọn họ đều sinh ra cảm giác kính nề nồng đậm.
Tất cả mọi người đều rõ ràng Ngô Hưng Khôn là một thiên tài trên phương diện luyện khí, chính vì như thế mà tông chủ mới yêu thương anh ta.
Tuy trong lòng mọi người tức giận, thế nhưng đổi mặt với một thiên tài như thế, mỗi người đều có chút bất lực.
Ai bảo mình không phải là thiên tài luyện khí chứ? Nếu như bọn họ cũng có được thiên phú như Ngô Hưng Khôn, vậy người tiếp theo ngồi lên vị trí đó chính là bản thân.
Cho nên những lúc Úy Trì Luyện Thiết mỡ một con mắt, nhắm một con mắt, bọn họ cũng không quá đề trong lòng.