Đúng vào lúc này, cảm giác một cỗ hàn băng lạnh đến thấu xương bỗng nhiên truyền đến, Trần Bình nhướng mày, ngay lập tức tiến vào trạng thái cảnh giới.
“Lại có thứ gì đến phá phách vậy?”
Trần Bình lấy vũ khí ra dùng sức chém tới chỗ nguy hiểm đang đánh về phía mình, ngay sau đó lại nghe thấy một giọng hét kỳ quái vang lên.
Thân hình của anh liên tục lùi về phía sau, không ngừng tránh né nguy hiểm này.
Tuy anh có cảm giác loại nguy hiểm này sẽ không có uy hiếp gì đến anh, nhưng không ai muốn mình bị thương một cách vô duyên vô cớ cả.
Cùng lúc đó, khí huyết trong người Trần Bình không ngừng lưu chuyển, rất nhanh đã đẩy lùi cảm giác hàn băng lạnh đến thấu xương đó đi rồi.
Đúng vào lúc này, Trần Bình cũng nhìn thấy một con, rồi lại một con ếch đang ngồi xổm bên cạnh dòng sông ngầm, chính xác mà nói thì bọn chúng trông giống thiềm thừ hơn. | Mấy con thiềm thừ này trông rất khác so với mấy con mà trước đó anh đã nhìn thấy, cả người bọn chúng đều hiện lên màu trắng như tuyết, hơn nữa miệng thường có thể bắn ra một ít hàn kiếm lạnh như băng!
Sự thật chứng minh mấy sinh vật vừa mới đánh lén anh chính là bọn thiềm thừ này, sau khi bọn chúng công kích Trần Bình thì ngay lập tức nhanh chóng thay đổi đội hình, tránh ở phía sau nham thạch.
Nhìn một loạt động tác của đám sinh vật này, có lẽ bọn chúng là mấy con vô cùng thích hợp với việc đánh lén.
Nơi này có rất nhiều sinh vật mà Trần Bình không biết tên, chỉ có thể dựa vào hình dáng cơ bản bên ngoài của bọn chúng mà phán đoán.
Hơn nữa, Trần Bình cũng không phải là người bản xứ, anh hoàn toàn không rõ đến cùng là những yêu thú ở đây có năng lực gì, chỉ có thể thông qua công kích của bọn chúng mà nghĩ ra một số cách đánh lại thôi.
“Mấy con thiềm thừ khốn kiếp này, vậy mà lại giỏi công kích như vậy, thừa dịp lúc người khác không chú ý đến mà ngấm ngầm đánh lén sau lưng người khác, như vậy thì được xem là gì?”
Trần Bình vung tay to lên, trực tiếp bắt được một con thiềm thừ.
Cảm giác thứ đồ chơi trong tay anh đang vô cùng khó chịu, Trần Bình luôn cảm thấy rất lạnh lẽo, ngay sau đó chỉ nhìn thấy tay phải của anh vậy mà lại bị đóng băng rồi.
Xem tình huống này hẳn là tên nhóc này còn có độc nữa.
Sau khi đông lạnh bàn tay Trần Bình thì ngay lập tức thiềm thừ kêu oa oa vài tiếng, tiếp sau đó nó muốn chạy trốn nhưng Trần Bình cũng không hề có một chút do dự nào mà trực tiếp bóp chết nó.
Mà giờ phút này tay phải của Trần Bình cũng đang dần hồi phục lại. Với năng lực của anh thì không cần phải lo lắng công kích của mấy con yêu ma quỷ quái nhỏ nhoi này. Cho dù chúng có độc thì mấy thứ độc đó căn bản cũng không thể nào xâm nhập vào xương cốt của anh được. Chỉ cần Trần Bình muốn, mấy thứ này căn bản không có cách nào công kích được Trần Bình cả.
Mà trên thực tế, mấy con thiềm thừ này cũng rất có năng lực, mặc dù bọn chúng không thể làm gì được Trần Bình nhưng đối với những tu hành giả bình thường khác thì đó chính là một kích mất mạng.
Bọn chúng am hiểu nhất chính là ở trong tổi phóng tên bằng, đợi mấy tu hành giả còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chúng đã dùng mấy thủ đoạn này để đóng băng bọn họ lại rồi, sau đó còn có thể dùng độc tính của chính mình để làm hại đối phương.
Quan trọng nhất là kích thước cơ thể của bọn chúng vô cùng nhỏ, còn có thể thay đổi màu sắc, nếu bọn chúng trốn trong bóng tối thì căn bản sẽ không có ai có đủ năng lực để nhìn rõ bọn chúng cả.
Nếu không phải lúc tấn công cơ thể của bọn chúng sẽ biến thành màu trắng thì rất có khả năng đến cuối cùng Trần Bình có bị đánh lén thì anh cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa!
Trần Bình ghét bỏ giết hết mấy con thiềm thừ ở xung quanh anh, mấy thứ đồ chơi này quá xấu, đúng thật là làm ảnh hưởng đến tâm tình của anh mà.
“Mấy thứ đồ chơi này cũng quá xấu rồi đi, nhìn dáng vẻ bọn chúng ở bên kia kêu oa oa, đúng là phiền thật!” Thỏ ở bên cạnh nói mãi không ngừng, giống như là rất có thành kiến với mấy thứ này vậy.
Hơn nữa cậu ta vẫn luôn vừa nhìn vừa mắng mấy con thiềm thừ đó, thậm chí còn ước gì mình có thể dẫm hai chân lên trên mấy cái xác của đối phương.
| “Đời này thỏ tôi luôn làm việc ngay thẳng, đi ngồi ngay ngắn, hơn nữa còn là sự tồn tại có cấp bậc hoàng tộc, tất nhiên là vô cùng căm ghét thủ đoạn đánh lén của mấy tên nhóc kia rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ mắng người hùng hổ này của thỏ, Trần Bình cũng nhịn không được mà cười lên, trên đường có tên nhóc này làm bạn với mình, đoạn đường này trái lại cũng khá vui vẻ.
Thỏ vẫn luôn vô tư vui vẻ như vậy, hơn nữa mấy lời nói của cậu ta cũng rất thú vị.
“Lão đại, hay chúng ta cứ yên tâm, mạnh dạn đi vào phía trong đi, cung tên đã bắn đi thì không thể quay đầu | lại, hiện giờ chúng ta đã đi được bước đầu tiên rồi, tất nhiên là phải đi tiếp rồi!”
Nói đến đây, thỏ cũng không nhịn được mà lộ ra ánh mắt kiến nghị, cậu ta vẫn luôn cảm thấy phía trước chắc chắn có thứ gì đó còn nguy hiểm hơn.
Nếu như hiện giờ bảo bọn họ trở về núi Vân Nhai, vậy thì tất nhiên sẽ rất mệt rồi.
Trần Bình gật đầu, tiếp tục đi theo mạch nước ngầm vào sâu bên trong.
Dựa vào năng lực của anh thì chắc chắn anh sẽ không bị dòng nước ngầm này làm cho ướt nhẹp, anh đi chẳng khác nào đang giẫm trên đất bằng cá, từng bước từng bước giẫm trên mặt nước mà đi tới, thậm chí đến ngay cả một chút âm thanh cũng không có.
| Đúng vào lúc này, trong tay Trần Bình bỗng nhiên xuất hiện một cục đá, anh ném mạnh về phía trước, ngay sau đó những tiếng hét oa oa ngay lập tức vang lên, chỉ cần như vậy thôi thì cũng đã có mấy con thiềm thừ phải bỏ mình ngã xuống rồi.
| Thỏ nhịn không được mà đứng bên cạnh điên cuồng vỗ tay, thậm chí cậu ta còn không nhìn thấy mấy tên nhóc xấu xí đó mà Trần Bình không chỉ có thể nhìn thấy bọn chúng, thậm chí anh còn có thể một chiêu đã giải quyết được bọn chúng rồi.
Trần Bình nhìn mấy con thiềm thừ chết ngã xuống đất, sắc mặt ngay lập tức trở nên có chút khó coi, một đường đã đi lâu như vậy rồi, số lượng thiềm thừ ngày càng tăng lên, hơn nữa kích thước của mấy con này cũng càng ngày càng lớn.
Hiện giờ mấy con thiềm thừ mà anh giết còn lớn hơn cả thỏ nữa, anh thật sự không thể tưởng tượng được nếu đi đến cuối cùng có khi nào sẽ gặp được con thiềm thừ to bằng anh hay không?
Ngay lúc Trần Bình đang gia tăng tốc độ tiến về phía trước, đột nhiên anh cảm nhận được trong dòng nước ở phía trước có một lực hút vô cùng lớn, dường như nó đang cố gắng hấp dẫn anh.
Sau khi Trần Bình lại suy nghĩ một hồi, anh túm lấy thỏ, tiếp theo cố ý không kháng cự nữa, tùy ý để lực hút này hút mình đi.
Anh muốn biết thứ này muốn đưa anh đi đâu, nếu như là thông đến một khu vực thần bí nào đó, như vậy lại càng tốt.
Mà lúc này, Kiếm Vân Tông cũng đã truyền sự việc này ra ngoài rồi, bọn họ đều không nghĩ đến vậy mà Trần Bình lại có thể đi vào chân núi núi Vân Nhai.
“Ông nói thử xem đến cùng là tên nhóc đó có thể sống sót được hay không?” Đại trưởng lão thờ ơ hỏi. So sánh với dáng vẻ cực kỳ tôn trọng Trần Bình của những người khác thì ông ta lại có điểm không giống.
Trước mặt Trần Bình tất nhiên ông ta sẽ giả vờ một chút, nhưng lúc này còn chưa biết Trần Bình sống hay chết, ông ta cũng không cần phải giả vờ phải mang theo dáng vẻ kính trọng Trần Bình nữa.
“Ông nói chuyện thì chú ý một chút, thân phận của người ta không phải bình thường đầu, không phải là loại mà một lão già như ông có thể đối phó được đâu!”
Thái độ của tứ trưởng lão vẫn luôn rất câu nệ, ông ta rất không vừa lòng với dáng vẻ này của đại trưởng lão. Hiện giờ không chỗ nào là không phát sinh mâu thuẫn nội bộ, mỗi người đều có cách nghĩ riêng của mình.
Nhị trưởng lão đã nói chuyện này với con gái của mình từ lâu rồi, hy vọng Trần Bình mau trở về, bà ta còn đang chờ để bán con gái lấy lợi lộc đây này.
Là Thánh nữ của Kiểm Vân Tông, tất nhiên Nghiêm Hiểu Quân cũng hiểu rất rõ bản thân nên làm gì.
Sự tồn tại của Thánh nữ chính là để giúp cho tông môn ngày càng trở nên phồn vinh hơn, thời điểm cần, thậm chí bọn họ có thể đi hiến tế, có thể vì tông môn mà móc nối quan hệ thống gia.
Vậy nên đối với Nghiêm Hiểu Quân mà nói, tất cả những thứ này căn bản cũng chẳng phải là thứ gì to tát lắm.
- ------------------