Ngay khi máy bay tư nhân của Trần Bình hạ cánh xuống trang viên Trần Thị thì bốn phía đã đứng đầy mấy trăm cảnh vệ của bổn gia, toàn bộ đều vác súng lên đã được lên nòng sẵn sàng, đứng thẳng tắp ngay ngắn thành hàng! Quả gia Kiều Phú Quý dẫn theo một hàng người hầu, lẳng lặng đứng đợi ở một bên.
Bà năm Thẩm Mạn và bà tư Du Tinh Từ cũng đã tập trung ở nơi này từ sớm, khóe miệng bọn họ đều mang theo ý cười nhìn theo Trần Bình đang bước xuống máy bay.
Trần Bình bước xuống máy bay, anh tháo kính râm xuống, đi tới ôm tứ phu nhân và ngũ phu nhân mỗi người một cái.
“Bình à, cuối cùng con cũng đã vê rồi, mẹ tư và mẹ năm nhớ con muốn chết!”
Thẩm Mạn vẫn còn gợi cảm như thời trẻ, ăn bận quân áo đẹp đẽ, mái tóc dài cuộn sóng, nhìn có vẻ như là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.
“Mẹ năm, mẹ tư.”
Trần Bình hơi khom người nói.
Khóe miệng mẹ tư Du Tỉnh Từ mang theo ý cười hiên lành, đoan trang thanh lịch mà gật đầu với anh, nói: “Trở về là được rồi, mẹ tư đã làm cho con rất nhiều món ngon.”
Trần Bình cười cười, tay trái tay phải mỗi tay nắm tay một người, anh nắm tay hai người đi vê phía hành cung.
Đám người Kiều Phú Quý vẫn luôn đứng đợi ở phía sau, thuận tiện sắp xếp chỗ ở cho đám người Diệp Phàm.
Lần này Trần Bình hoàn toàn không dẫn Lâm Thanh Thanh trở về, cũng không dẫn con vê.
Vì thế nên sau khi về tới hành cung mẹ tư và mẹ năm anh đều hơi oán giận, nói: “Sao lại không chịu dẫn mấy đứa nhỏ về chứ? Con có biết mẹ tư và mẹ năm con nhớ Tiểu Mễ Lạp và nhóc con kia muốn chết luôn rồi không?”
Thẩm Mạn ra vẻ tức giận nói.
Trần Bình cười cười đáp: “Lần sau nhất định con sẽ dẫn về, lân này con quay về cũng chỉ ở lại mấy ngày, xử lý xong vài việc thì sẽ đi ngay.”
“Sao lại đi vội như thế nữa?”
Du Tinh Từ hiền từ hỏi, trong tay cũng không quên việc gắp thức ăn cho Trần Bình.
Trần Bình gật đầu đáp: “Vâng.”
“Đúng rồi, mẹ ba đâu rồi?”
Du Tỉnh Từ gật lắc lắc đầu nói: “Chị ấy vẫn là bộ dáng già cả ấy, từ sau lần ra mặt lần trước thì mãi vẫn không thấy xuất hiện nữa.”
Thẩm Mạn mím môi, lẩm bẩm nói: “Mẹ ba con chính là như thế, đừng quan tâm tới chị ấy làm gì.”
Trần Bình hơi nhướng mày, anh nghĩ ngợi một lát rồi lại thở dài nói: “Lát nữa con đi
——————-