“Trước kia lúc tôi còn nằm trên giường đã từng thề, chờ đến lúc tôi có thể tiếp tục tu hành nhất định phải đột phá Tiên nhân mới được! Bây giờ tôi đã hồi phục, thậm chí năng lực tu hành cũng trở lại đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy!”
Nghĩ tới chuyện này, ông Đường quay sang nhìn Mông thống lĩnh: “Thứ này rốt cuộc ông lấy ở đâu ra? Thiên tài như thế nào mới có thể luyện chế ra đạn dược thần kỳ như thế này chứ!”
Bây giờ ông Đường nổi điên thật rồi, ông hận không thể lập tức chạy đến gặp mặt loại thiên tài đó một lần: “Có thực lực như vậy chắc chắn tuổi cũng xấp xỉ chúng ta, vậy mang trà rượu đến đó có thể vừa uống vừa tâm sự.” Nói xong ông trực tiếp kêu người đi chuẩn bị gì chứ rượu, trà ngon ông có rất nhiều.
Mông thống lĩnh nghe vậy thở dài, cái tên này nói chuyện ào ào không cho ai cơ hội xen vào hết: “Đừng có tự ý sắp xếp vậy chứ, nghe tôi nói hết cái đã.”
Nói đến đây Mông thống lĩnh nhớ lại Trần Bình thì không khỏi sợ hãi. Chỉ riêng khoản tuổi tác thôi cũng đã đủ khó đoán, một người chỉ mới khoảng hai mươi thôi đúng là khiến người ta chấn động.
Trong lòng mọi người đều nhảy nhót, vì để giải quyết bệnh tật trong người bọn họ đã kiên trì chiến đấu trong một khoảng thời gian rất dài nhưng vẫn không thể tìm được cách loại trừ căn bệnh đáng ghét này. Nghĩ tới đây mọi người đều không chờ nổi nữa hỏi địa chỉ cửa hàng rồi lập tức chạy đến đó.
Lúc bọn họ thật vất vả mới đi tới được cửa hàng của Trần Bình thì phát hiện cửa hàng đã đóng cửa rồi: "Sao lại thế này, mới cách mấy tiếng mà họ đã đóng cửa không bán nữa rồi, không chuyên nghiệp hết nói nổi luôn mà!”
“Đúng đấy, mấy lão già rụp xương chúng ta chạy tới định mua thứ hai viên đan dược xem sao, ai ngờ họ lại đóng cửa nhốt chúng ta bên ngoài, cố tình đúng không?”
Ai cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn cho nên cảm thấy người xung quanh đều cần phải kính trọng bọn họ. Họ vất vả lê thân già đi tới đây vậy mà không ngờ bị đối xử như vậy, thật là khiến lòng người phẫn nộ mà.
Quan trọng hơn là bọn họ còn đang háo hức thân thể sắp được khôi phục vậy mà bây giờ không mua được gì hết, có nghĩa là không thể nhanh chóng hồi phục được rồi.
Lúc này bọn Trần Bình ở bên trong cũng nghe thấy bên ngoài ồn ào, ai cũng cảm thấy bó tay không ngờ mấy ông cụ này lại táo bạo như vậy.
"Thằng nhóc này biết chúng tôi là ai không hả? Còn dám nói dựa theo tâm trạng mở cửa, một thằng nhóc con thì có tâm trạng gì chứ?”
"Chúng tôi phải mua đồ ngay lập tức, cái loại đan dược Mông thống lĩnh dùng ấy, có bao nhiêu chúng tôi hết bấy nhiêu, mua toàn bộ!”
Trần Bình nghe tới đây cũng phải đi ra, anh biết nhóm người này Cổ Nhạc Nhạc không giải quyết nổi rồi. Ngày thường Cổ Nhạc Nhạc có thể dễ dàng xử lý đám lưu manh nhưng đối với những người già ngang ngược thì cậu dù khó chịu nhưng cũng không thể mạnh tay. Thấy Trần Bình đi ra mọi người đều cảm thấy kích động, dựa vào miêu tả thì có lẽ đây là chủ cửa hàng này, Trần Bình.
“Cậu chính là chủ tiệm phải không, mau mở cửa ra, bán hết đan dược của cậu cho chúng tôi, từ nay về sau khỏi mở cửa buôn bán nữa!” Một ông lão ăn mặc rất sáng sủa nói, ánh mắt hiện lên sự khó chịu, hận không thể lập tức mua hết đan dược của Trần Bình.
- ------------------