Nghe thấy những lời này, trái tim của Vạn Kim Long run lên, có đánh chết lão ta cũng không thừa nhận: “Cậu chủ Trần, thật sự cậu hiểu lầm tôi rồi.
Cho dù Vạn Kim Long tôi có một trăm lá gan, tôi cũng không dám ra tay với con gái của cậu chủ Trần, bọn họ, là bọn họ đã vu oan cho ông già này và muốn phá hoại nhà họ Vạn!”
Nói xong, Vạn Kim Long lạnh lùng quát bốn người kia, hung tợn nói: “Các người, là ai đã sai các người đi vu oan giá họa cho ông già này hả? Chẳng lẽ người nhà các người bị người khác khống chế hả?”
Câu này vừa nói ra, bốn người kia run lên, không dám nói nữa! Người nhà! Bọn họ có thể hiểu được ẩn ý của Vạn Kim Long.
Sau đó, Bọn họ im lặng không nói gì.
Vạn Kim Long nhân cơ hội này, lại lớn tiếng hỏi: “Các người nói là ông già này sai các người đi xử lý con gái của cậu chủ Trần, bây giờ tôi hỏi lại các người một câu, có đúng như vậy không? Đừng lo lắng, chỉ cần các anh nói thật, Vạn Kim long tôi nhất định sẽ giúp giải cứu người nhà các người, hơn nữa còn cho bọn họ vinh hoa phú quý!”
Khi Trần Bình nghe vậy, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Vạn Kim Long đang tự diễn.
Đúng là một con cáo già.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời của Vạn Kim Long, bốn người đàn ông đã lập tức thay đổi lời nói: “Không…không phải, chúng tôi đã sai, chúng tôi không nên vu cáo ông Long, đúng vậy…có người yêu cầu chúng tôi phải làm điều này.”
Phù! Vạn Kim Long thở phào một hơi, nhướng mày nhìn Trần Bình, nói: “Cậu chủ Trần, cậu nghe rồi đấy, tôi đã nói là có người vu oan giá họa cho ông già này mà, cậu chủ Trần, cậu phải làm rõ vụ này giúp tôi.”
Hừ!
——————-