Nghĩ đến đây, Trần Bình lấy điện thoại ra rôi gọi điện cho một người.
Một lát sau, điện thoại được kết nối, hai người chỉ nói vài câu đơn giản, Trân Bình đã cúp điện thoại.
“Không nghĩ tới cô ta thật sự đồng ý.
Xem ra lần này không có vấn đề gì rồi.”
Trêи mặt Trần Bình lộ ra nụ cười thản nhiên.
Sau đó, Trần Bình trực tiếp gọi điện cho Thanh Tà.
Không bao lâu sau điện thoại đã kết nối được, giọng nói của Thanh Tà truyền đến từ bên kia điện thoại.
“Điện chủ.”
Trong giọng nói của Thanh Tà vẫn tồn tại sự kính trọng, Trần Bình mỉm cười sau khi nghe thấy giọng Thanh Tà.
“Thanh Tà, cậu đúng là ngoài dự đoán của mọi người, tôi cũng không nghĩ tới, trong một khoảng thời gian ngắn cậu lại có thể phát triển thế lực của mình đến mức này.”
Thanh Tà nghe vậy thì cười cười, nói: “Chuyện thường mà thôi, không đáng là gì.’ Trần Bình liếc mắt, trong vòng một tháng, có thể làm cho mạng lưới tình báo của mình trải dài hết một phần ba địa bàn của hoàng tộc Bạch Hổ, nếu nói đây là chuyện thường, vậy thế nào mới là bản lĩnh? Nhưng Trần Bình cũng không muốn tranh cãi vê vấn đề này với Thanh Tà.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu có thể liên lạc với những người khác của điện Bắc Đẩu không?”
“Sắp xếp xuống, trừ Cự Môn ra, tất cả người khác của điện Bắc Đẩu đẽ sẽ xuất hiện ở trêи lãnh thổ của hoàng tộc Bạch Hổ trong vòng 3 ngày.”
Sau khi Trần Bình nói xong, đầu dây bên kia điện thoại cũng chìm vào im lặng, Trần Bình không khỏi cảm thấy có hơi kỳ lạ, cho rằng điện thoại của mình bị hỏng.
Đang chuẩn bị lấy xuống nhìn xem thì giọng nói Thanh Tà lại vang lên.
“Điện chủ, anh đang chuẩn bị xuống tay với nhóm vật tư của Quan Châu sao?”
Trần Bình nghe vậy thì sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: “Sao cậu biết?”
Sau khi Thanh Tà nghe thấy lời của Trần Bình thì nói thẳng ra suy luận của mình.
“Nghĩ một chút thì biết, vật tư từ Quan Châu Liễu Châu vận chuyển về chủ thành của hoàng tộc Bạch Hổ, Huyết Nguyệt Minh đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ắt sẽ nhúng tay.
“Nhưng mấy ngày nay tôi nghe được một tin, hình như Huyết Nguyệt Minh đã chia làm hai đường, có một nhóm hình như chuẩn bị đến Quan Châu trước.”
“Nếu chúng ta đụng phải Huyết Nguyệt Minh thì không tốt lắm.”
Trong giọng Thanh Tà có chút lo lắng, sau khi Trần Bình nghe được cũng khẽ cười một tiếng.
“Không sao đâu, chúng ta giải quyết trước khi người Huyết Nguyệt Minh đến là được.”
Thanh Tà nghe vậy thì im lặng, anh ta cảm giác thứ mình có thể nghĩ tới, Trần Bình cũng có thể nghĩ đến, dù sao thì đầu óc Trần Bình cũng rất tốt.
Trần Bình không sốt ruột, im lặng chờ Thanh Tà trả lời.
Một lát sau, Thanh Tà lên tiếng.
“Được, tôi biết rồi thưa điện chủ.”
——————-