Hiện tại học viện này vẫn còn ở trong giai đoạn mới bắt đầu, cho nên tất cả mọi việc đều không được quá trật tự.
Việc trường học này sẽ phát triển như thế nào hoàn toàn không liên quan đến Trần Bình, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm ra ông cụ Hầu.
“Cậu chủ, hay là chúng ta qua hỏi thầy chủ nhiệm kia xem sao?”
“Tuy thực lực của ông ta không cao, nhưng chức vị của ông ta cũng không thấp lắm, chúng ta đi hỏi qua ông ta, chắc hẳn sẽ có được manh mối!" Gia Cát Thanh Phong muốn đi qua hỏi thây chủ nhiệm kia, nhưng Trần Môn Anh lại trực tiếp ngăn cản anh ta.
“Anh có phải là đồ ngốc không vậy, rõ ràng ông thầy trông giống quả mìn kia cũng không phải là hạng người tốt lành gì, anh còn muốn nhanh chân qua trêu chọc ông ta, đây chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ cực ư?”
Trần Môn Anh vẫn luôn không thích ông thây trông giống quả mìn kia, thăng cha này trong lúc nói chuyện vẫn luôn nhìn qua cơ thể của mấy cô gái, ánh mắt đó khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Mấy người không nhìn thấy dáng dấp của ông ta và Vương Hải Đào rất giống nhau à? Đoán chừng hai kẻ đó là người một nhà, chính là loại mặt hàng cá mè một lứa, không phải người bình thường, đoán chừng có thể khiến cho các người sống không bằng chết”
Trần Bình cười, lạnh nhạt lên tiếng.
Nghe thấy thế, trong nháy mắt hai người đều lộ ra nụ cười nghiên ngẫm.
Bọn họ còn đang cảm thấy dáng dấp của ông thây quả mìn này có chút quen mắt, trải qua sự nhắc nhở của Trần Bình, bọn họ thật đúng là cho rằng dáng dấp của hai người kia rất giống nhau.
Sau khi tan họp, mọi người đều không có việc gì cân làm, trở lại ký túc xá mà mình được chia.
Vốn dĩ Vương Hải Đào muốn gây sự với Trần Bình, thật không nghĩ đến chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi của Trần Bình đâu, rơi vào đường cùng, anh ta đành phải tạm thời từ bỏ.
Chẳng qua còn nhiều thời gian, anh ta không tin Trần Bình có thể trốn được cả đời.
Trước khi đi vào trong học viện tu hành, anh ta biết cậu đã nhận được một chức vị rất quan trọng trong học viện, thật đúng là không nghĩ đến lại là thây chủ nhiệm.
Chức vị này cũng không thấp.
Vừa nghĩ đến cậu của mình chính là thây chủ nhiệm, tâm trạng của anh ta lập tức trở nên tốt hơn, từ nay về sau anh ta có thể hoành hành bá đạo trong học viện này, cho dù là ai cũng không cách nào đắc tội với anh ta.
Anh ta thề nhất định phải giết gà dọa khỉ.
Mà thằng nhóc châm chọc anh ta lớn tuổi kia, nhất định sẽ bị anh ta trừng trị một cách tàn nhẫn.
Anh ta muốn để cho đối phương biết thực lực của mình rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Hôm nay là ngày khai giảng, cho nên mọi người có khá nhiêu thời gian nghỉ ngơi, ba người Trân Bình chia ra ba đường, tìm kiếm ở những nơi