Âu Dương Kiếm Ngấn im lặng sau khi nghe thấy những gì Hoa Tử Ngang nói.
Hoa Tử Ngang rất kiêu ngạo, cậu ta không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng chuyện lần này cậu ta lại nhất định phải làm.
Cho nên, cậu ta chọn thả mình rời đi.
Nhưng nếu Âu Dương Kiếm Ngấn rời đi, vậy ông ta không thể nào làm xong chuyện gia tộc sắp xếp được.
Âu Dương Kiếm Ngấn trở nên do dự một lúc, trong mắt hiện vẻ bất đắc dĩ.
Chuyện này phiền rồi đây.
Hoa Tử Ngang lại không sốt ruột, im lặng nhìn Âu Dương Kiếm Ngấn, anh ta biết chỗ là khó Âu Dương Kiếm Ngấn, nhưng anh ta cũng biết Âu Dương Kiếm Ngấn tuyệt đối sẽ có lựa chọn sáng suốt.
Không biết đã qua bao lâu, Âu Dương Kiếm Ngấn ngẩng đầu nhìn Hoa Tử Ngang, thở dài bất lực.
“Cậu thắng.”
“Hy vọng lần gặp mặt sau có thể lãnh giáo được thực lực của cậu.”
Sau khi nói xong, Âu Dương Kiếm Ngấn trực tiếp xoay người rời đi, không có một chút dây dưa, lao cực nhanh đến hướng lãnh thổ của hoàng tộc Bạch Hổ, Bạch Thuấn tất nhiên là theo sát phía sau Âu Dương Kiếm Ngấn.
Trần Bình thấy thế thì nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, anh hiểu rất rõ, nếu như hiếu thắng giữ Âu Dương Kiếm Ngấn lại, Hoa Tử Ngang sẽ không thể không đánh, nhưng sẽ thấy anh thấp kém hơn.
Hơn nữa điện Bắc Đẩu chắc chắn sẽ vì chuyện này mà thiệt hại, thế lực này mới chỉ vừa hình thành, anh không muốn vì chuyện này mà trong nháy mắt đã thiệt hại hơn phân nửa.
Cùng lúc đó, Lạc Phong bị một chưởng của Hoa Tử Ngang đánh bay đã quay trở lại, ánh mắt đầy tức giận.
“Hoa Tử Ngang anh muốn chết!”
Hoa Tử Ngang nhìn anh ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Nếu cậu đã muốn chết, tôi có thể giúp cậu.”
Lạc Phong nghe vậy, hô hấp ngừng trệ, nhìn về phía Hoa Tử Ngang, anh ta nghe được sát khí từ trong giọng nói của Hoa Tử Ngang, anh ta biết nếu tiếp tục ở lại đây, Hoa Tử Ngang chắc chắn sẽ ra tay giết anh ta.
Một cảm giác không phục xuất hiện trong đầu Lạc Phong.
Lạc Phong không khỏi hít một hơi thật sâu, nhìn Hoa Tử Ngang, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lão.
“Hai tháng sau chính là lúc di tích thành Bạch Đế mở ra, hy vọng đến lúc đó anh còn có thể kiêu ngạo như vậy!”
Hoa Tử Ngang nghe vậy cũng chỉ thản nhiên nhìn Lạc Phong một cái, nhưng cũng không thèm quan tâm đến anh ta mà chỉ ngưng tụ nguyên khí toàn thân, đột nhiên đánh về phía chiến hạm trước mặt.
Lạc Phong thấy thế thì cắn răng, quay người bỏ đi.
Trần Bình nhìn thoáng qua bên kia, cũng không nói gì nữa, nhìn về chiến hạm trước mặt.
Ngay cả những chiến hạm mới nhất cũng rất khó có thể đối đầu với sự tồn tại của ngụy thánh tâng chín, dù sao với kỹ thuật bây giờ không dễ chế tạo được một chiến hạm có thể chống lại ngụy thánh, loại ngụy thánh vô địch như Hoa Tử Ngang, dưới tình huống bình thường thì không có chiến hạm nào có thể ngăn cản được.
Chỉ mới một lúc, khiến ánh sáng trên chiến hạm hoàn toàn bị phá vỡ, khiên ánh sáng màu xanh lam ban đầu lập tức tan ra như những bông tuyết gặp phải ánh mặt trời.
Tại Liễu Châu, mọi người trêи chiến trường đã hoàn toàn giết đến đỏ cả mắt, vô số thi thể rơi từ trêи trời xuống, thậm chí trong đó còn có không ít người của hoàng tộc Bạch Trạch! Nơi cao nhất trêи bời trời, Âu Dương Kiến Mộc nhìn Vạn Thiên Hà đối diện, giọng nói bình thản hờ hững.
“Vạn Thiên Hà, cuối cùng ông vẫn quyết định dựa vào gia tộc kia?”
——————-