Nhìn thấy đám người Trần Bình xoi mói đan dược của bọn họ, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình.
Có người cảm thấy Trần Bình và Sư Chấn Thiên thật sự có được bối cảnh và nội tình rất mạnh, cho nên mới nói ra được những lời đó, mà cũng có người lại cảm thấy hai người kia chẳng qua chỉ đang làm màu mà thôi.
Sao trên thế giới này lại có nhiều đan dược lợi hại như thế được chứ, Trần Bình có thể lấy ra một viên đã xem như không tệ rồi, mà viên đan dược kia đã bị Trần Bình hủy đi.
Dễ như trð bàn tay hủy đi một thứ trân quý như thế, loại chuyện ngu xuẩn như vậy cũng không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
Càng nhiều người cảm thấy đây chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt người khác của Trần Bình mà thôi.
Mặc dù sau khi mọi người ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm kia sẽ cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều, nhưng người ở đây quá đông, mỗi người hít một hơi cũng sẽ không còn mấy.
Cho nên vị giác không quá sâu, dần dần bọn họ cũng cho rằng tất cả những chuyện này xem như Trần Bình đang làm ảo thuật.
Cho nên về sau rất nhiều người đã không muốn tin vào Trần Bình nữa, bọn họ chỉ cảm thấy Trần Bình là một kẻ tiểu nhân xảo trá.
Đổi với cách nhìn của đám người này, Trần Bình cũng cảm thấy rất câm nín.
Chẳng qua anh cũng không muốn đề ý.
Đám người này càng nghĩ mình ác độc càng tốt, anh cũng không lo lắng đến chuyện đó.
Quan trọng hơn là, bây giờ rõ ràng đối phương muốn đến tìm mình gây chuyện, Trần Bình cũng không phải kiều người nén giận.
Đến mức đám quần chúng vây xem kia, Trần Bình không rảnh đề ý.
Mọi người cứ như thế rằng co, Trần Bình và Sư Chấn Thiên nhanh chóng đi dạo một lượt.
Trần Bình nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, quả thực nơi này được trang trí theo phong cách cổ xưa, nhưng lại không có loại cảm giác giữ chân được người ta.
Anh lắc đầu, nhấc chân đi ra khỏi cửa.
Nhìn thấy động tác này của Trần Bình, tất cả mọi người đều kích động không thôi.
Bọn họ chỉ ước có thể trực tiếp nằm sấp ở cửa ra vào, bắt đầu xem trò vui.
Động tác này của Trần Bình quá đột ngột, ngay cả mấy người chú Vương cũng không kịp phản ứng.
Một đám hộ vệ vội vàng đứng lên, tranh thủ thời gian ngăn cản Trần Bình.
“Ha ha ha, muốn nhân lúc chúng tôi không chú ý đến chạy trốn ư?”
Chú Vương cảm thấy mình đã nhìn thấu được Trần Bình.
Nói gì thì nói, đối phương chỉ là một thằng ranh bình thường, cho dù thiên phú tu hành có cao đến mấy cũng không thể nào quá lợi hại được.
Ông ta là một trong những người lòng dạ độc ác, tàn nhẫn nhất trong thành Nhật Nguyệt này, muốn trừng trị một thằng ranh miệng còn hôi sữa, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay à? Bọn họ trực tiếp chặn đường đi của Trần
- ------------------