“Anh yêu à, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, em thật sự không đi nổi nữa rồi.”
Cô gái này tất nhiên biết Phó Nhị Đại là một người tu hành nên lời nói đều mang ý nịnh nọt, không dám làm mất lòng anh ta.
Phó Nhị Đại có chút không vui mà liếc nhìn cô gái.
Anh ta không ngờ đối phương là một cái đồ vô dụng như vậy.
Anh ta càng không ngờ rằng bản thân đã đi một vòng mà không hề tìm được kho báu bí mật kia.
Trước khi đến đây, anh ta có nghe nói về một câu chuyện thần bí.
Nghe đồn có một kho báu bí mật ở đảo Tây Hải, người có được kho báu này có thể bay lên trời, đi xuống đất, không gì không làm được, thậm chí còn có thể đi đến thế giới thần tiên.
Vì không có nhiều người biết chuyện này nên Phó Nhị Đại muốn nhân cơ hội này mà đến đảo Tây Hải để điều tra một chút trước khi câu chuyện được lan truyền khắp nơi.
Anh ta nghĩ rằng dựa vào khả năng của bản thân thì có thể ngay lập tức tìm được kho báu.
Dù sao thì, người tu hành mà muốn thì họ sẽ rất dễ dàng tìm ra kho báu.
Nhưng tìm kiếm hết lần này đến lần khác vẫn không tìm thấy được cái gì khiến cho Phó Nhị Đại cảm thấy thất vọng.
Sống đến bây giờ, anh ta chưa bao giờ cảm khó chịu như vậy.
Nghĩ đến đây, Phó Nhị Đại cảm thấy cực kỳ tức giận.
Hơn nữa, bản thân anh ta còn mang theo một kẻ phiền phức.
Trong chớp mắt, Phó Nhị Đại lập tức muốn bỏ lại cô gái vô dụng này.
“Mẹ kiếp, đi đường đều không đi được, cô có tác dụng gì?”
Anh ta giơ chân đá vào ngực đối phương, cô gái lập tức bị đá bay ra xa.
Vẻ mặt của cô bạn gái nhỏ sững sờ.
Cô ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự dưng lại bị đá bay cả người.
Cô ta là người bình thường, sao có thể chịu được cú đá này của đối phương chứ? Cú đá này của Phó Nhị Đại thật sự khiến cô gái như chết đi một nửa.
“Thật đúng là đồ vô dụng, còn lãng phí nhiều tiền của tôi như vậy”
Phó Nhị Đại không còn nhiều thời gian nữa, anh ta còn phải tiếp tục điều tra dấu vết của kho báu.
Lúc này, Trần Bình là người bình tĩnh nhất.
Anh không mong chờ gì nhiều vào cái kho báu này.
"Đúng là rất kỳ lạ, đã phóng lực tỉnh thần ra ngoài nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của kho báu”
Trần Bình tuy khá bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó hiều.
Nếu ð đây không có kho báu thì tấm bản đồ này là như thế nào? Anh nhìn biển rộng mênh mông, đột nhiên phóng lực tỉnh thần đến tận đáy biển.
Nhưng không hiểu sao đáy biển lại có thể
- ------------------