Lần này bạch tuộc sẽ chuẩn bị thật đầy đủ rồi mới tới tính sổ với bọn họ.
Nếu như bạch tuộc kia thật sự là người bảo vệ của kho báu thì chẳng bao lâu nữa đối phương sẽ tới gây chuyện với Phó Nhị Đại.
Lúc đó Phó Nhị Đại không có ai bảo vệ, anh ta chỉ có một con đường chết khi đối diện với một kẻ mạnh mẽ như thế mà thôi.
Phó Nhị Đại nhìn chằm chằm Trần Bình với vẻ không vui, anh ta nói nhiều như thế mà Trần Bình cứ như kẻ câm người điếc, không nghe ra được mình đang khinh bỉ châm chọc anh, cũng không muốn trả lời.
"Ê, tôi đang nói chuyện với các người đó."
Anh ta mở miệng nói với vẻ không vui.
Rõ ràng là Phó Nhị Đại muốn chọc giận Trần Bình đề anh lộ tin tức thân phận của mình ra.
Thế nhưng anh ta không ngỡ rằng Trần Bình hoàn toàn không đề ý tới anh ta.
Rơi vào đường cùng Phó Nhị Đại chỉ có thể quay đầu đặt trọng điểm lên người Bạch Kim Ngân.
Nhìn anh ta rất hiển lành, nhưng dù thế nào cũng chỉ là người chứ chẳng phải phật, thất tình lục dục là thứ không thể nào che dấu được.
Chỉ cần mình đủ khiến cho người khác buồn nôn thì chắc chắn có thể ép cho đối phương tức giận.
"Thằng mập kia, cậu lên đây làm gì?" "Tôi nói muốn nhận cậu làm đàn em cậu cũng không đồng ý, bây giờ cậu còn muốn đi chung máy bay với tôi ư?" Phó Nhị Đại bây giờ như một cái loa thoại, anh ta đang nghĩ mọi cách để khiến cho mọi người cảm thấy tức giận.
"Nếu không phải là cậu tự ý đi lung tung thì có lẽ cũng chẳng chọc tới con bạch tuộc kia đâu.
Nói không chừng nó tới đây là vì người tu hành như cậu quá ngang ngược, tôi cảm giác như cậu muốn lật úp cả cái đảo này lên luôn vậy đó.
Đến cùng là cậu muốn làm cái gì, muốn tìm cái gì chứ?"