Ngọn lửa vô biên lập tức nuốt chứng tất cả các loại cây thủy sinh và cây gỗ.
Vào lúc này, tất cả các vùng lân cận của linh mạch đều ngất đi trong hơi nước vô biên.
Nhiệt độ cao khiến nước cũng bắt đầu sôi sục.
Tất cả những loại cây thủy sinh và cây gỗ vốn đang phát triển mạnh mẽ đều trở nên khô héo chỉ trong vòng nháy mắt, ngay khi Trần Bình đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên phát hiện ra những cây thủy sinh và câu gỗ đó vẫn không ngừng phát triển.
Mà dường như ngọn lửa do anh tỏa ra đã trở thành chất dinh dưỡng cho chúng.
Tại thời điểm này, rõ ràng là chúng đang thực sự phát triển trêи ngọn lửa.
Cũng chính lúc này, tất cả những cây thủy sinh và cây gỗ đều lập tức quấn lấy thân thể của Trần Bình, khiến anh không thể nhúc nhích được nửa bước.
Trần Bình thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra pháp trận do Bạch Hổ để lại quả thực không hề dễ dàng đối phó như vậy.”
Thương Long kiểm đột nhiên xuất hiện trong tay Trần Bình, khi hiếm khí ác liệt vừa xuất hiện trêи Thương Long kiếm thì cũng đã quét sạch toàn bộ pháp trận.
Lúc này Trần Bình mới trực tiếp triển khai kiếm trận Kỳ Lân.
Anh muốn sử dụng trận pháp của mình để chống lại trận pháp ở đây.
Hiếm khí dữ tợn không ngừng cắt đứt toàn bộ cây thủy sinh và cây gỗ ở đây, tuy rằng không thể ngăn cản sự sinh trưởng của chúng, nhưng cũng có thể ngăn cản đà sinh trưởng của chúng.
Hơn nữa, với ngọn lửa cấp bảy của Trần Bình thì cũng có thể duy trì cân đối trong một khoảng thời gian.
Nếu như muốn đột phá được pháp trận để thoát ra ngoài thì cũng rất dễ dàng, nhưng bởi vì làm như vậy sẽ không thể đạt được đủ nguyên khí nên Trần Bình mới kiên cường đối chọi với pháp trận.
Cuối cùng, tất cả những viên linh thạch kia đều biến thành một màu xám xịt, khi nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Bình biết nó đã gân hết rồi.
Đúng lúc này, Trần Bình dùng thanh Thương Long kiếm làm chủ, cơ thể đột nhiên xoay tròn, từng đợt kiếm khí bao phủ toàn thân của anh, lúc này trông anh giống như một chiếc quạt, không ngừng nghiên nát những cây thủy sinh và cây gỗ kia.
Cuối cùng, khi bàn tay của anh rốt cuộc chạm được đến chiếc nhẫn, lúc này anh rút ra và thoát ra ngoài.
Nhưng vào đúng lúc này, trong nước có một người cây được hình thành từ nguyên tố Mộc lao về phía Trân Bình với tốc độ nhanh như chớp.
Trần Bình nghiêng người muốn tránh thoát, nhưng lúc này anh mới nhận ra rằng mục đích của người cây này không phải là muốn đánh chết mình, khi người đó chỉ cách Trần Bình một cú đấm, đột nhiên có vô số sợi dây leo mọc trêи người anh ta, sau đó trực tiếp quấn quanh Trần Bình.
Sau đó, cánh tay của anh ta tựa như bị một sợi dây xích, quấn chặt lấy Trần Bình.
Mà cùng lúc đó chân của anh ta cũng nứt ra, lập tức bén rễ trong đống bùn nước.
“Đồ ăn cắp, vậy mà lại dám đến đây lấy trộm linh mạch của tao!”
Một giọng nói vang lên, Trần Bình ngẩng
——————-