Như một đàn chim vỡ tổ, vừa nãy phòng khách còn rất nhộn nhịp, bây giờ thì trở nên vô cùng vắng vẻI Lục Uy Liêm tức giận đến lạnh cả người, chuyện này nhất định là có người đứng sau ra tay với mình! Đó là ai vậy? Ầm! Đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí Lục Uy Liêm! Lúc trước, ông ta đã nghe một cuộc điện thoại, bên kia gọi là Trần Bình, thằng nhóc đấy đã nói năng ngông cuồng, bảo sẽ ra tay với nhà họ Lục.
Chẳng lẽ là thằng nhóc đấy sao? Nhưng mà, Lục Thông đã nói, Trân Bình này chỉ là con rể phế vật, không có gì mà phải sợ hãi.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Suy nghĩ một chút, Lục Uy Liêm nhanh chóng gọi điện thoại.
Không lâu sau, Lục Thông nhận được điện thoại của cha, anh ta vui mừng khôn xiết, cười nhạo Trần Bình: “Haha, cha tôi gọi đến, chắc chắn là mọi việc đã được xử lý xong rồi, Trần Bình anh xong rồi, còn dám nói là ra tay với nhà họ Lục chúng tôi, đúng là nói chuyện viển vông!”
Haha.
Đúng là một thằng ngu, không nhìn xem bản thân mình là ai, mà lại dám ngông cuồng như vậy! Giang Linh ở bên cũng cười nhạo Trần Bình, đắc ý, nói: “Anh rể, đây là cơ hội cuối cùng của anh, chỉ cần anh bảo Giang Uyển ký tên, tôi sẽ bảo anh Lục tha cho anh.”
Không phải bởi vì Giang Linh là em họ của Giang Uyển, hay là Trân Bình là anh rể, mà là cô ta đang muốn khoe khoang! Trần Bình đặt đũa xuống, câm lấy khăn lau miệng, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Giang Linh, nói: “Giang Linh, tôi luôn cho rằng là cô vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, bây giờ xem ra tôi nhầm rồi, cô đã thay đổi.
Để đưa cô trở về đúng hướng, tôi phải sử dụng một sô biện pháp để cho cô hiểu một chút đạo lý.”
Nghe vậy, Giang Linh nở nụ cười: “Trần Bình, đến tận bây giờ, anh vẫn lấy thân phận anh rể ra để dạy đời tôi sao? Anh xem lại bản thân anh đi, thật sự nghĩ rằng dựa vào chị họ của tôi, có quan hệ với những người này, thì đã nghĩ là mình tài giỏi sao? Tôi đã biết tập đoàn đầu tư Đạo Mễ Thiên Sứ kia được thành lập bằng tiền của công ty chị họ chuyển qua, nếu không, với sự vô dụng của anh thì làm sao có thể trở thành sếp được, đúng không? Nói cho cùng thì anh cũng chỉ là một kẻ phế vật ăn bám mà thôi!”
Trần Bình nhướng mày, anh không ngờ là Giang Linh này lại có trí tưởng tượng phong
——————-