Đoạt…đoạt quyền? Trần Dương Bá sững sờ, cả người khẽ run! Anh cả muốn làm tới thật! “Anh, anh chắc chắn sao? Bây giờ là thời điểm mấu chốt nếu phát sinh mâu thuẫn với gia tộc sợ là sẽ bất lợi đối với dòng nhánh.”
Trần Dương Bá dò hỏi, trong lòng rất hoang mang.
Mặt Trần Lập Văn cũng rất sợ hãi nói: “Ông nội, chuyện này nhất định không thể gấp gáp được, chúng ta phải thảo luận thật kỹ.
Con cảm thấy Trần Bình là cố ý kϊƈɦ thích làm cho dòng nhánh của chúng ta tức giận, muốn đồn chúng ta vào thế bị động, để gia tộc anh ta có được danh nghĩa.”
Trần Lập Văn nói không sai.
Lời nói vừa dứt Trân Khánh Hòa vốn tức giận cũng từ từ bình tĩnh lại.
Ông đã già nhiều lúc khó tránh khỏi bị vui buồn chỉ phối.
Ông ta hít vào mấy ngụm khí, uống một ly trà lạnh mới từ từ tĩnh tâm lại.
Sau đó ông ta bực bội dùng gậy gõ trên đất một cái tàn khốc nói: “Tên nhóc Trần Bình đáng chết, ức hϊế͙p͙ người quá đáng! Trần Khánh Hoa này hơn tám mươi tuổi còn chưa bị ai lừa gạt như vậy! Không phải cậu ta cùng lão già này đánh cược sao? Tốt, tôi nhất định phải cùng cậu ta đánh cược!”
Dứt lời, Trần Lập Văn khập khiễng nói: “Ông nội, có nên phái người đem Giang Uyển đó cho… Ý tứ của Trần Lập Văn rất rõ ràng muốn động thủ với Giang Uyển.
Trần Dương Bá cũng gật đầu đề nghị: “Anh trai, em cảm thấy như vậy cũng được.
Trần Bình không phải rất yêu vợ sao, cô ta vừa không có bối cảnh lại đê tiện, hoàn toàn không xứng làm người Trần thị, không bằng diệt trừ hậu họa về sau, đem cô ta cho…”
Ánh mắt Trần Khánh Hòa tối tăm thoáng qua tia lạnh lẽo nói: “Chuyện này không vội, chờ kết quả kiểm tra, nếu như là trùng khớp liền đem cô ta đi chờ đứa bé sinh ra xử lý sau!
——————-