Khi Trần Bình nhìn thấy Hàn Phong, thì cảm thấy hơi kinh ngạc.
Đến cả Hàn Phong cũng đến rồi? Rốt cuộc cha muốn làm gì? Có cần phải khoa trương như thế không? “Sao anh cũng đến đây rồi?”
Trân Bình hỏi, hơi nhíu mày lại.
Nghe ý của Hàn Phong, thành viên của đội Ảnh Vệ cũng đều đến đây rồi? Thêm việc của Hộ Long Ky trước kia, rốt cuộc cha anh đang muốn làm gì, chỉ là một Thượng Hải nhỏ bé mà thôi mà cũng cần nhiều đại thân đến đây như vậy.
Sắc mặt Hàn Phong cung kính, nói: “Ông chủ có lệnh, để chúng tôi hộ tống cậu chủ trở về đảo, Hộ Long Ky đến trước đã giới nghiêm toàn bộ Thượng Hải, toàn thể thành viên của đội Ảnh Vệ lúc này đã tập trung ở ngoài cổng bệnh viện, lúc nào cũng có thể đón cậu chủ và mợ chủ trở về.”
Sắc mặt Trần Bình ngưng lại, đang chuẩn bị mở miệng, Dương Quế Lan ở đằng sau đã đứng ra, chỉ vào Hàn Phong lớn tiếng nói: “Tôi từng gặp cậu, cậu không phải là người người bên cạnh của ông già mãi không chết ngồi trêи xe lăn sao? Ai, cậu sao cũng đến đây rồi? Đợi chút, lúc nãy cậu gọi nó là gì? Cậu chủ? Cậu không nhầm đấy chứ, đồ thần kinh!”
Bây giờ, Dương Quế Lan đang cảm thấy rất buồn cười, người này bị hỏng não đó chứ, vừa vào cửa đã gọi thằng nhóc như Trần Bình là cậu chủ, đây đã là thời đại nào rồi mà còn gọi là cậu chủ, diễn kịch cũng đừng có diễn thế chứ.
Trêи giường bệnh, sắc mặt Giang Uyển cũng đầy nghi hoặc, nhìn Trân Bình, trong lòng có hàng nghìn thắc mắc không được lí giải.
Cậu chủ? Ông chủ? Chông, rốt cuộc là ai vậy.
Bên cạnh, Giang Quốc Dân nhìn thấy tình hình này thì vội vàng đi lên, kéo Dương Quế Lan về phía sau, thấp giọng nói: “Bà ít nói hai câu đi!”
——————-