Lúc này, người nhà họ Chu đã sớm nháo nhào cả lên, bọn họ cũng có chút bối rối không biết phải làm sao với việc này, không ai biết rốt cuộc nên xử lý thế nào.
Không ai ngờ Chu Văn Kiệt sẽ làm ra hành động xúc động thiếu suy nghĩ như vậy, nhoáng cái liền khiến cho người nhà họ Chu lâm vào khó khăn.
- "Làm sao bây giờ? Chuyện đến nước này rồi | thì tranh thủ đi báo đi, để gia chủ biết!"
"Nhưng gia chủ nói rồi, lúc gia chủ ngủ thì không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy cả!"
| "Đám người kia chẳng mấy chốc sẽ nháo tận vào trong, chúng ta còn không đi gọi gia chủ, vậy coi như xong đời."
Tất cả mọi người đều khẩn trương lên tiếng nói, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ hốt hoảng. | Từ khi mẹ Chu tiếp quản quyền hành, thân
phận địa vị đều hoàn toàn khác biệt.
Bà ta lập tức lắc mình hóa thành gia chủ của nhà họ Chu.
Tính tình kỳ quái của mẹ Chu cũng sớm đặt ra một loạt quy củ, ví dụ như lúc ngủ không được quấy rầy.
Đám người làm đều có chút bối rối, bọn họ biết một khi quấy rầy đối phương đang ngủ thì chính là tội chết, đến lúc đó có thể bị đuổi đi.
| Cuối cùng, vẫn có người không kiềm chế được sợ hãi trong lòng, trực tiếp đi đánh thức mẹ Chu.
Bị đánh thức nên bà ta cũng rất phẫn nộ.
Nhưng ngay sau khi nghe người dưới báo cáo sự tình, bà ta lập tức liền luống cuống.
| Mặc dù người phụ nữ này ngồi trên một vị trí cao không với tới, nhưng nói thế nào thì cũng không có chút kinh nghiệm quản lý gia tộc gì.
Chẳng qua mẹ Chu may mắn, có thể có được quyền hành lớn như này thôi, nếu như đổi thành người khác, nói không chừng có thể quản lý nhà họ Chu tốt hơn nữa.
| Nghe thấy những lời nói này, mẹ Chu lập tức liền bối rối, bà ta trực tiếp tìm người hầu tới,
muốn bọn họ nhanh chóng gọi Trần Trác Phi qua.
"Nhanh gọi Trần Trác Phi cho tôi, loại chuyện này phải tìm Trần Trác Phi trước mới đúng, các người tìm tôi làm gì!"
Trên mặt bà ta mang theo vẻ bực tức, lập tức đá cho người hầu trước mặt một cái.
Lúc này, Trần Trác Phi cũng chậm rãi đi tới, ông ta tiện tay đỡ người làm ngã trên đất dậy, trong mắt lóe lên một tia không vui.
Người phụ nữ này quả là ngang ngược quá mức.
Có điều Trần Trác Phi khống chế tâm tình của mình rất tốt, mặt ngoài nhìn thì bình thản, cũng không có bất mãn gì. | Người hầu được đầu đứng lên có chút cảm kích nhìn Trần Trác Phi một cái, ngay sau đó nhanh chóng chay ra bên ngoài, không muốn ở lại nơi này thêm một giây.
| Tất cả bọn họ đều hiểu rõ tính cách của mẹ Chu, cho nên gần vua như gần cọp, bọn họ ở bên cạnh mẹ Chu, đúng là thỉnh thoảng thu được chút lợi ích, nhưng phần nhiều là bị đối phương nhục nhã.
"Chị dâu tìm tôi có việc gì không?"
Trên mặt Trần Trác Phi mang theo tia cười nhỏ bé không thể nhận ra, nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, gương mặt mẹ Chu lóe lên vẻ bất mãn.
"Tôi cũng không tin cậu không biết chuyện bên ngoài, tôi tìm cậu đương nhiên là vì muốn nhanh chóng xử lý chuyện kia rồi! Cậu ra ngoài xem người ta ầm ĩ thành dạng gì rồi!"
Mẹ Chu đương nhiên biết nguyên nhân gây ra chuyện này, có điều cũng không có nửa điểm trách cứ con trai mình.
"Chuyện này là từ Văn Kiệt mà ra, tôi cảm thấy nên đề Văn Kiệt ra ngoài cho mọi người một lời giải thích hợp lý là được."
Trần Trác Phi chậm rãi nói.
Nghe vậy, mẹ Chu lập tức nổi đóa.
"Cậu có biết mình đang nói gì không? Ý của câu là muốn đẩy con trai bảo bối của tôi ra cho tất cả mọi người chửi rửa à? Con người cậu đúng là lòng dạ độc ác.
Trên mặt mẹ Chu mang theo vẻ giận dữ, hận không thể mắng Trần Trác Phi mấy lần.
Trong lòng Trần Trác Phi thầm oán, nhưng không nói gì thêm, cũng chỉ yên lặng nhìn đối
- ------------------