Đối phương tự nhiên giết chết người ta, đây coi là gì?
Mặc dù Trần Bình cũng từng giết người, nhưng mà người anh giết trên cơ bản đều là loại cực kỳ gian ác, trước giờ đều không | lạm sát người vô tội.
Người vô tội như thợ mổ heo này, anh luôn luôn không bao giờ ra tay.
Khương Tư Phong không ngờ Trần Bình lại nói ra những lời này, lập tức ngay cả người. Anh ta có hơi hốt hoảng nhìn thoáng qua Vân Doanh Doanh, chỉ sợ đối phương sẽ truy vấn chuyện này.
Bây giờ toàn bộ tâm tư của Vân Doanh Doanh đều tập trung vào Trần Bình, đương nhiên thấy hỏi chuyện này, trong lòng Vân | Doanh Doanh còn cảm thấy hứng thú.
Lúc đầu hình tượng của Khương Tư Phong trong lòng Vấn Doanh Doanh là cực kỳ chính nghĩa, nếu như Khương Tư Phong có chút hành động không tốt, vậy thì sẽ bị hạ thấp hình tượng.
“Cậu nói gì vậy?”
“Thợ mổ heo cái gì, tôi không biết cậu đang lảm nhảm cái gì nữa, tôi nghi ngờ tinh thần của người này có vấn đề rồi”
Khương Tư Phong bất mãn nói
Lúc này Loạn Xuyên Sa cũng không nhịn được lên tiếng.
Lão hoàn toàn không biết giữa hai người có tranh chấp gì, lão cũng không cảm nhận được cảm xúc thay đổi của Khương Tư Phong.
“Đương nhiên tôi cũng biết việc này, không phải chỉ là giết một tên mổ heo thôi sao? Sư huynh Khương Tư Phong của chúng ta rất lợi hại, người ta là Đại sư huynh của tông môn, giết một người thì làm sao?”
“Dựa vào thân phận của anh ta, cho dù giết hết toàn bộ Hoàng thành thì cũng chẳng sao cả!”
“Với cả trước đó tôi còn chứng kiến người ta ra tay, phất một cái là giết chết vô số điệu dân.”
Vì muốn lấy lòng Khương Tư Phong, Loan Xuyên Sa còn cố ý thổi phồng dáng vẻ lợi hại của Khương Tư Phong, chính vì muốn làm nổi bật thân phận của anh ta.
Hai câu trước là thật, còn câu cuối là lão ta nói lung tung. Chẳng qua Loạn Xuyên Sa cảm thấy nói vậy nhất định sẽ có thể nâng cao địa vị của Loạn Xuyên Sa lên một bước.
Nghe vậy, Khương Tư Phong hoàn toàn điên rồi.
Anh ta không ngờ Loạn Xuyên Sa lại đột nhiên nhúng tay vào.
Lúc này, Loan Xuyên Sa chỉ cảm thấy rất đắc ý, cho là mình thành công hỗ trợ Khương Tư Phong.
Vân Doanh Doanh đứng ở một bên, biểu cảm cũng có chút khó coi.
Tuy Vân Doanh Doanh là một người coi trọng giá trị nhan sắc, nhưng cô ta còn coi trọng nhân phẩm hơn.
Nếu như đối phương là dạng người này, vậy Vân Doanh Doanh chung quy là không hài lòng.
Mặc dù Kiếm Vân Tông là một tông môn lớn, bình thường có đủ các loại chuyển cẩu thả.
Nhưng Vân Doanh Doanh không rõ ràng những chuyện này. Cô ta luôn ở trong phòng mình tu hành, căn bản không để ý tới.
Bây giờ biết được, tâm trạng của cô ta không còn tốt nữa.
“Anh Khương Tư Phong, anh nói cho em biết chuyện này là thật hay giả!” Vân Doanh Doanh nghiêm túc hỏi. Khương Tư Phong muốn lên tiếng giải thích, Trần Bình lại nhanh hơn chen vào.
“Đương nhiên là thật rồi, cô không tin thì ra ngoài hỏi thăm xem, có điều con người Khương Tư Phong lợi hại, anh ta làm sẽ không chịu nhận đầu, còn đối lỗi cho người khác cơ!”
“Cái tên Loan Xuyên Sa này là một đồng đội trung thực của anh ta, người cùng đội đã nói vậy rồi mà cô còn cảm thấy là giả à?“.
Trần Bình hùng hổ lên tiếng, làm cho Khương Tư Phong lập tức hết lời phản bác.
Vân Doanh Doanh nghe vậy thì tức điên.
“Không ngờ anh Khương Tư Phong lại là người như vậy, em thực sự nhìn nhầm anh rồi!” Vấn Doanh Doanh bất đắc dĩ thở dài,
lập tức đi tới bên cạnh Trần Bình, cởi trói cho anh.
“Anh yên tâm, chỉ cần anh nguyện ý nói chuyện này ra, tôi nhất định sẽ tha cho anh”
Dáng vẻ Vấn Doanh Doanh nhìn cực kỳ dịu dàng, với cả có vẻ như là dễ nói chuyện.
Trần Bình cũng bị hành động này của cô ta làm cho hoang mang, không biết vì sao người này ở Kiếm Vân Tông mà lại hiền lành thế.
Theo lý mà nói, Kiếm Vân Tông phải là một đám rác rưởi mới đúng, nhưng hình như Vấn Doanh Doanh có chút khác biệt.
“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bắt nạt anh.”
Vân Doanh Doanh ẩn ý đưa tình nhìn Trần Bình, đáy mắt đã lóe lên vẻ sùng bái và mê đắm.
Khương Tư Phong đưa sau thấy vậy, cả người tức đến phát run.
Mình hao tốn nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới kéo lại khoảng cách giữa Vân Doanh Doanh, có thể làm anh em.
Nhưng không ngờ, Trần Bình chỉ nói mấy câu đã công phá mối quan hệ của bọn họ.
Loan Xuyên Sa và Khương Tư Phong đứng ở một bên, nghe Trần Bình thực sự có cách, trong nháy mắt liền kích động, hai người họ liếc nhìn nhau một cái, thậm chí đã muốn giết người.
Nếu Trần Bình nói ra phương pháp, bọn họ nhất định sẽ giết chết Trần Bình.
“Tôi không biết anh muốn dùng cái gì trao đổi với chúng tôi, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, thứ đồ này của tôi cực kỳ quý giá, tuyệt đối không phải người bình thường có thể có được.”
Trần Bình bất mãn nói, dường như trong lòng rất có thành kiến với việc Khương Tư Phong bắt cóc mình.
- ------------------