Thi Phán Phong không cho chút mặt mũi, cậu ta nói chuyện rất thẳng thắn.
Nghe thấy những lời này, trên gương mặt Bồ Dịch Tiêu xuất hiện chút không vui.
Cô ta tung hoành giang hồ nhiêu năm như vậy, nhưng chưa gặp được người nào nói chuyện với cô ta như thết “Cậu có gì mà ngang tàng, không phải là dựa vào Trần Bình lên cao sao? Không có Trần Bình, cậu tiến vào bằng cách nào?”
Bồ Dịch Tiêu nhìn thấy Thi Phán Phong đi theo Trần Bình làm tùy tùng, chỉ trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Người này chỉ là người làm việc vặt mà thôi, có tư cách gì kiêu ngạo kêu gào? Với lai lịch và bản lĩnh của Bồ Dịch Tiêu, vốn không có bất cứ tư cách gì quen người nhà họ Thị.
Cho nên cô ta cảm thấy tên nhóc này là chân chạy vặt, cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Thi Phán Phong không nghĩ tới vậy mà Bồ Dịch Tiêu nói như vậy, chỉ trong nháy mắt nở nụ cười.
Cậu ta không sốt ruột phủ nhận mọi chuyện, mà im lặng cười gật đầu.
“Đúng vậy, tôi là chân chạy vặt cho người ta, cô thì sao? Muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng người ta không cho cô cơ hội.
" Thi Phán Phong có thù tất báo, căn bản mặc kệ đối phương có phải là con gái hay không.
Trân Bình lạnh lùng nhìn Bồ Dịch Tiêu, không có một chút ý muốn giúp đỡ.
Nhìn thấy Trần Bình lạnh lùng như vậy, Bồ Dịch Tiêu hơi mất mát.
Cô ta cho rằng dựa vào sắc đẹp của mình, cho dù thế nào cũng có thể khiến Trần Bình liếc mắt nhìn mình.
Nhưng không nghĩ tới cô ta làm nhiêu như vậy, đối phương lại không động lòng chút nào.
- ------------------