Nhóm người Trần Bình liếc nhau.
Ai lại tìm anh vào lúc này cơ chứ? Anh chỉ vừa mới tới Ma Thành Tây Bắc này, cũng không quen biết ai cả.
Không lẽ là… Trần Bình đứng dậy, bước ra khỏi phòng, đi vào trong đại sảnh.
Đột nhiên, có một nhóm người đang đứng ở sảnh, sáu vệ sĩ vây quanh một người đàn ông mặc quần áo Trung Quốc.
Người đàn ông này trông rất đẹp trai, chắp tay sau lưng, như thể hắn đang nhìn cái gì đó.
Nhìn thấy Trần Bình đi từ trêи lâu xuống, người đàn ông vội vàng cười nói: “Cậu chủ Trần, đã lâu không gặp.
Không ngờ anh thế mà lại ở trong khách sạn này.”
Trần Bình nhìn người đàn ông cười: “Đỗ Miêu, sao anh lại ở đây?”
Đỗ Miêu cười ra hiệu cho Trần Bình ngồi xuống.
Hai người ngồi cùng bàn, các vệ sĩ đứng xung quanh, quay lưng về phía họ, canh gác cẩn mật.
Đỗ Miêu gọi một ấm trà, cười nói: “Cậu Trần, cho dù anh có ở đâu thì tôi cũng sẽ tìm tới đó.
Bảo vật của Cổ Hiền Thánh Nhân đã xuất hiện ở Ma Thành Tây Bắc này.
Việc này không có gì là bí mật cả.
Không chỉ tôi ở đây, về cơ bản tất cả các gia tộc lớn đều ở đây.
Ngoài ra còn có nhiều tổ chức quyền lực đã cử người đến.
”
“Rất có thể vũng nước ở Ma Thành Tây Bắc này sẽ rất sâu đấy!”
“Nhiều gia tộc và thế lực lớn đã bắt đầu hợp sức thành lập các tổ hợp tác quy mô nhỏ.
Dưới bối cảnh như vậy, cậu chủ Trần thế mà vẫn một mình an ổn ở chỗ này.
Anh không lo lắng gì sao?”
Hai tay Trần Bình khoanh trước ngực, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Đỗ Miêu, nói: “Tôi không có gì phải lo lắng cả.
Ngược lại là anh đấy, nếu có chuyện muốn nói, cứ việc nói thẳng đi.”
——————-