Nắm giữ một thần binh thuộc về chính mình chính là mộng tường của tất cả người tu hành, càng là mộng tường của những người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết như bọn họ.
“Lão đại, thật đúng là quá tốt rồi, nếu như cậu đã là cao thủ luyện khí, vậy tôi sẽ không khách sáo đâu, thật ra tôi muốn vũ khí.
”
Nghe thấy anh ta nói như thế, Trần Bình không kìm lòng được, trực tiếp đánh vào đầu Gia Cát Thanh Phong một cái.
“Trước tiên đừng có nóng vội, chờ chúng ta ra khỏi bí cảnh rồi nói”
Trên đường đi anh góp nhặt được không ít kim loại và công cụ dùng đề luyện chế, chờ ra khỏi bí cảnh, anh cũng có thề thử nghiệm luyện chế vũ khí.
Con người mà, đương nhiên là muốn toàn năng rồi.
Trần Bình cũng có ý định phát triển về phương diện này.
Sau khi nhà họ Thi lấy được phương thuốc mà Trần Bình cho, bọn họ cũng thành công phát triển lên tầm cao mới, vốn dĩ ở trong giới y thuật, bọn họ đã là một trong những gia tộc cường đại, bây giờ nhảy vọt lên như thế, càng thêm khiến cho người khác chú ý.
Tuy Trần Bình không biết ân oán tình cừu giữa nhà họ Thi và Đan Tông, thế nhưng anh biết rõ, giữa hai bên tuyệt đối có quan hệ.
Đồng thời anh cũng biết, Đan Tông tuyệt đối không hơn nhà họ Thị.
Anh có lòng tin tuyệt đối với mình, nhưng chỉ cần là gia tộc hoặc là tông môn đi theo mình, như vậy nhất định phải bồi dưỡng họ trở thành tồn tại cường đại nhất.
Nhà họ Thi phụ trách luyện đan, chữa trị cho người đời.
Gia tộc Gia Cát thì chịu trách nhiệm dò xét thiên mệnh, đoán tương lai.
Trần Bình tin tưởng, lúc trước dưới tay nhà họ Trần còn có rất nhiều loại gia tộc khác, bọn họ phân chia phụ trách các lĩnh vực chuyên nghiệp.
Chỉ là ban đầu anh chấp nhất với việc tu hành, đối với việc trong gia tộc cũng không quá để ý cho lắm, dẫn đến tình hình hiện tại, cái gì cũng không rõ lắm.
Trần Bình muốn một lần nữa lượm lại tất cả mọi thứ của nhà họ Trần, để cho cha anh biết, chính mình đã là một người đàn ông gánh vác được trọng trách.
Những người khác nhìn thấy Gia Cát Thanh Phong và Trần Bình ð một bên cảm xúc kích động trò chuyện, trong lòng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy Gia Cát Thanh Phong thiếu chút nữa đã quỳ xuống với Trần Bình, con sâu hóng chuyện trong lòng bọn họ càng thêm ngứa ngáy.
Lúc này đây, Trần Môn Anh và Nặc Nhất mới nhớ đến cô gái bị bọn họ ném lại trong sơn cốc.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, bọn họ rõ ràng cảm nhận được cô gái kia có niềm yêu thích cuồng nhiệt với Trần Bình, ở trong này, hai cô gái tạm thời hình thành một liên minh nhỏ.
"Cô gái vừa rồi có thân phận gì thế? Người em gái như tôi nhất định phải thẩm tra qua, cho dù dáng dấp của cô gái kia có xinh đẹp như tiên