"Con trai cục cưng của mẹ, con đừng khóc, con yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ ra mặt cho con, cho dù có là con trai của thành chủ Nhật Nguyệt này chọc đến con, chắc chắn mẹ cũng sẽ làm cho ầm ï đến mức long trời lờ đất."
Chu Hộ Nhi luôn là một ả đàn bà chanh chua không thèm nói lý, chỉ cần con trai phải chịu một xíu ấm ức, cho dù có ầm ï ra động tĩnh lớn, bà ta cũng sẽ làm ra.
Từ trước đến nay ở trong thành trì Nhật Nguyệt này, người nhà họ Lâm chính là nhà giàu nhất, hơn nữa nhà họ Lâm bọn họ còn có mấy thiên tài tu hành ở Hoàng Thành, cho dù là thành chủ của thành Nhật Nguyệt cũng không dám tùy ý trêu chọc bọn họ.
Ngày thường gặp phải chuyện gì thì cho dù có là thành chủ cũng chỉ có thể nén giận mà thôi.
Chuyện mà thành chủ cảm thấy may mắn nhất chính là bản thân chỉ sinh được một đứa con trai mà thôi, không phải một đứa con gái xinh đẹp như hoa.
Nếu không, cho dù là con gái của mình thì nhất định cũng sẽ bị thằng điên Lâm Phi Vũ kia cưỡng chế chiếm lấy.
Dưới sự an ủi của mẹ, Lâm Phi Vũ nhanh chóng dừng khóc thút thít, anh ta lập tức một năm một mười nói ra chuyện Trần Bình ức hiếp mình.
Nghe được mấy lời này, vẻ mặt của Chu Hộ Nhi trở nên vô cùng đặc sắc.
“Không nghĩ đến một kẻ từ bên ngoài đến, thế mà lại dám ức hiếp con trai của mẹ, quả nhiên là đồ nhà quê chưa từng tiếp xúc với xã hội, xem ra thằng ranh con kia còn chưa biết rõ sự lợi hại của nhà họ Lâm chúng ta!”
“Con trai cục cưng của mẹ, con yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ không để con phải chịu ấm ức này, chờ lần sau con lại nhìn thấy thằng ranh kia thì nhanh chóng liên hệ cho mẹ, mẹ nhất định sẽ báo thù mối huyết hận này cho con”
Ngoại trừ muốn báo thù cho con trai, trong lòng Chu Hộ Nhi cũng có suy nghĩ khác.
Đối phương đã có thể lấy ra loại đan dược kia, nhất định phải có kỳ ngộ gì đó mới đúng.
Loại người rác rười từ bên ngoài đến như thế, làm sao xứng với kỳ ngộ chứ? Những thứ này đương nhiên phải thuộc về nhà họ Lâm bọn họ, thuộc về con trai cục cưng của mình mới đúng.
Sau khi được mẹ an ủi, tâm trạng của Lâm Phi Vũ cũng tốt hơn rất nhiều.
“Đúng rồi mẹ à, con muốn bàn bạc với mẹ một việc”
Lâm Phi Vũ không nhịn được tiến đến trước mặt mẹ mình, có chút lo lắng nhìn chằm chằm Chu Hộ Nhi.
Lâm Phi Vũ biết mẹ mình yêu cầu rất cao, cho nên đối với việc chọn một nửa kia của anh ta luôn rất nghiêm khắc.
“Con nhìn trúng Cổ Tiêu Thi ở Hối Bảo Lâu, người phụ nữ này dáng dấp xinh đẹp, hơn nữa cũng biết hầu hạ người, quan trọng nhất là thiên phú tu hành của cô ta cũng rất cao, hay là..”
Lâm Phi Vũ không nhịn được thương lượng.
Anh ta đã rất nóng lòng muốn có được Cổ Tiêu Thi, nhưng đối phương vẫn luôn nói nhất định phải chờ đến sau khi lấy nhau mới có thể làm loại chuyện đó.
Vì thể Lâm Phi Vũ vẫn luôn một lòng một dạ nghĩ đến chuyện lấy đối phương về nhà, một khi