"Với cả thân phận của cậu cũng không chênh lệch đâu, đệ tử thủ tịch của thầy luyện đan cấp năm, thân phận này đúng là có chút ghê gớm."
Mấy năm gần đây Trương Thành Băng có thu nhận không ít đệ tử, nhưng mỗi người đều chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, chỉ có những người có thực lực mạnh mới có biệt hiệu riêng.
| Mà thân phận đệ tử thủ tịch anh ta vẫn luôn bỏ trống. | Dù sao, anh ta cũng muốn để lại vị trí này cho thiên tài có thiên phú.
Quả nhiên lúc này đã gặp được.
"Thì ra là như vậy, anh làm cho tôi có chút động lòng rồi đấy!" Cổ Nhạc Nhạc cười tủm tỉm nói.
Trương Thành Băng đang tưởng rằng Cô Nhạc Nhạc đã đồng ý với mình, đột nhiên, cậu lại quay về phía Trần Bình.
| "Con muốn đi theo thầy, làm đồ đệ của thầy,
thầy có nguyện ý không?"
Vẻ mặt Cổ Nhạc Nhạc tràn đầy mong đợi nhìn Trần Bình, dường như muốn Trần Bình làm ra quyết định này.
Trần Bình đang xem náo nhiệt liền lập tức ngây người.
| Lúc đầu anh còn đang xem trò vui, ai ngờ quả dưa lại rơi trúng đầu mình.
"Cậu nói gì vậy? Không phải Trương Thành Băng muốn thu nhận cậu làm đồ đệ sao?"
Trần Bình nghi ngờ lên tiếng.
Cái tên này đúng là biết cách vẽ thêm chuyện cho mình, rõ ràng anh và cậu ta không thân không quen, lại cứ hết lần này tới lần khác gây ra phiền phức cho mình. CO
Thậm chí Trần Bình còn tưởng tượng tới việc nếu thu nhận tên nhóc này làm đệ tử, vậy tiếp sau sẽ càng gây thêm nhiều chuyện. | Cổ Nhạc Nhạc cũng cảm thấy quyết định của mình quá to gan.
Bởi vì cậu không rõ thực lực của Trần Bình thế nào.
| Cậu chỉ biết là, Trần Bình bồi dưỡng được một thiên tài như Trần Nãi Hoàng, nhưng lại
không biết Trần Bình rốt cuộc lợi hại ra sao.
Cổ Nhạc Nhạc đang đánh cược.
Cậu ta cược Trần Bình là một thiên tài không gì không làm được, cũng có thể bồi dưỡng mình trở thành người như Trần Nãi Hoàng.
"Dựa vào cái gì mà muốn tôi nhận cậu làm đồ đệ, có chỗ tốt gì cho tôi chứ?".
| Trần Bình có chút bất mãn nói, tuy Cổ Nhạc Nhạc có thiên phú, nhưng tính tình thì làm cho anh không thích.
| Muốn làm đệ tử của mình, tính cách dở hơi cũng được, có điều nhất định phải nghe lời.
Nhìn Cổ Nhạc Nhạc đã biết là một tên nhóc không biết nghe lời người khác rồi, đến lúc đó thu nhận làm đồ đệ, nhất định sẽ gây nhiều phiền phức cho anh.
Nghĩ đến đây, Trần Bình lập tức từ chối.
"Tạm thời tôi không có dự định thu nhận đồ đệ, cậu vẫn nên tìm người khác đi."
Trần Bình từ chối khiến cho Trương Thành Băng lập tức muốn phát điên.
| Lúc đầu Trương Thành Bằng yên tĩnh chờ đối phương bái sư, không ngờ lại thành thế này.
Nếu như Trần Bình thu nhận đối phương làm đồ đệ thì còn đỡ, anh ta đại khái có thể nói với người ngoài là tâm trí Cổ Nhạc Nhạc bị mê hoặc.
Nhưng Trần Bình lại từ chối, đây rõ ràng là đang đánh vào mặt anh ta. Anh ta là một thầy luyện đan cấp năm, thân phận tôn quý, bây giờ biết giấu cái mặt mo này ở đâu?
"Anh đúng là không biết tốt xấu, đây là một | thiên tài khó gặp cỡ nào, anh có biết không?"
Trương Thành Băng không nhịn được nói chuyện thay cho Cổ Nhạc Nhạc, anh ta cảm thấy Trần Bình đang giả bộ tinh tướng.
Chỉ có Trần Nãi Hoàng một mực yên lặng đứng bên cạnh anh, cậu cũng không cảm thấy Cổ Nhạc Nhạc là thiên tài gì.
Tùy tiện bắt một người trong đống sư huynh đệ muội của mình, cũng đều luyện chế được ra nhiều đan dược như vậy.
Thiên phú như Cổ Nhạc Nhạc, đứng trong đám huynh đệ tỷ muội đã là kẻ kém cỏi nhất, thậm chí còn gây cản trở.
| Trần Nãi Hoàng nhớ mang máng, người | huynh đệ kém cỏi nhất kia, dùng một phần nguyên liệu cũng chế ra được hai mươi viên