Mọi người đều biết, người tu hành thực lực mạnh nhất mà người tu hành khu vực thứ bảy có thể gặp phải, cũng chỉ là bán bộ Bỉ Ngạn hậu kỳ.
Bây giờ trực tiếp sắp xếp cho Trần Bình một kẻ mạnh như thế, không phải rõ ràng đang bắt nạt anh sao? Mặc dù trong lòng mọi người đều có một ít nghi ngờ, nhưng không có người nào dám lên tiếng.
Trong lòng bọn họ cũng không coi trọng lắm với tình thế mang tính nghiền ép này.
Vẫn là phải chiến đấu đến mức đau đớn khổ sỡ mới hay.
Loại chiến đấu dễ dàng kết thúc này, có ý nghĩa gì đâu? Tất cả mọi người đều là loại người tương đối khát máu, rất muốn nhìn thấy một vài hình ảnh kích thích.
Trần Bình nhìn thấy người tu hành trước mắt này, trên mặt vẫn là vẻ bình thản không sợ hãi.
Anh đánh giá qua về thực lực của đối phương và mình, phát hiện trên thực tế tên này vẫn còn không thể so sánh được với mình.
Vốn dĩ Trần Bình nghĩ rằng ngưỡi tu hành Ấn Thế có công pháp và tuyệt kỹ tương đối đỉnh cao.
Kết quả không ngờ những thứ bọn họ có cũng không tính là quá mạnh.
Chẳng qua đám người này chiếm được một chút nguyên khí tương đối nồng đậm, có ưu thế thời gian tu hành dài hơn mà thôi.
Nói cho cùng, bọn họ cũng không sánh nổi một số người tu hành giới Thế Tục.
Chỉ là đám người này lại không cho rằng như vậy, bọn họ luôn luôn ngông cuồng tự đại, từ trước đến nay vẫn cảm thấy người tu hành Thế Tục đều là đám rác rưỡi.
Thời đại thay đổi! Bây giờ kẻ vô dụng thật sự, chắc hẳn chính là bọn họ! Chẳng qua giới tu hành Thế Tục thiếu một vài người tu hành mạnh mẽ mà thôi, nếu thật sự đưa người có cấp bậc ngang hàng ra đề so sánh, chắc chắn Thế Tục sẽ không thua.
Ngược lại một đám người tu hành Ấn Thế này, thường xuyên duy trì tư thế kiêu ngạo, nếu mà gặp phải kẻ địch, đương nhiên đạo tâm sẽ bị hủy hết.
“Tên nhóc thối kia, hãy dùng hết toàn bộ sức lực của cậu ra đi.
" “Cố mà trân trọng mấy phút còn sống cuối cùng của cậu trên thế giới này.
”
Người tu hành này cực kỳ ngông cuồng, trực tiếp đưa ra tối hậu thư với Trần Bình.
Nghe được những lời này, trên mặt Trần Bình vẫn là vẻ cực kỳ bình tĩnh, không có một vẻ sợ hãi nào cả.
Nhìn thấy Trần Bình bình tĩnh như thế, đổi phương cảm giác cứ như mình đang bị làm nhục.
Trong nháy mắt, anh ta có chút thẹn quá hóa giận.
“Mẹ nó, hôm nay sẽ để cho cậu chứng kiến cái gì gọi là áp chế cảnh giới!”
Anh ta định dùng một chiêu để tiêu diệt kẻ địch, không chỉ có thể biểu hiện ra một mặt xuất sắc của mình, mà còn có thể nghiền ép khí thế