Bôp! Vương Quý tiến lên đá vào tên đàn em đang nói chuyện một phát rôi chửi mắng: “Mày cũng là thăng đần sao? Chúng ta đang bị truy nã, đi đầu thú thì có ích gì? Hơn nữa, tên Đỗ Hạo kia là ai hả? Là người của nhà họ Đỗ ở Sở Châu! Tên đó có thể bị làm sao được chứ? Chúng ta chính là vật thế thân, chỉ cân bắt được chúng ta, nhà họ Đỗ bên kia tác động nhẹ một chút thì chúng ta sẽ trở thành hung thủ thật sự đấy!”
Mấy tên đàn em nghe tới đây thì đều ớn lạnh trong lòng.
Đồng thời, bọn họ cũng đã hiểu tình hình hiện tại, họ chỉ có thể vừa chạy vừa trốn, đến khi nào sóng yên gió lặng thì mới có cơ hội trốn khỏi Thượng Hải.
Vương Quý và một vài tên đàn em ngồi trong hẻm hút vài điếu thuốc, sau đó anh ta đứng dậy và nói: “Bây giờ tao đi hỏi một thăng bạn của tao xem nó có cách gì đưa chúng ta ra khỏi thành phố hay không, tóm lại, rời khỏi Thượng Hải trước rồi hãng tính tiếp.
Chỉ cần chúng ta có thể rời khỏi Thượng Hải, mấy anh em chúng ta vẫn cùng chung chí hướng, vẫn là người một nhà.”
“Vâng! Chúng em đều nghe the anh Quý!”
Mấy tên đàn em lại gật đầu lia lịa, bây giờ Vương Quý chính là trụ cột của bọn họ.
Vương Quý không nghĩ thêm nữa, lấy điện thoại di động ra, gọi cho người bạn của mình.
Anh ta nghĩ khá là đơn giản, trước tiên cứ liên lạc thử xem, nếu không được thì cứ tạm trốn ở vùng ngoại ô phía Tây này.
Người bạn này của anh ta chuyên môn tham gia vận chuyển hàng hoá, quen biết nhau cũng hơn chục năm, là những người bạn tâm giao với nhau.
Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Lão Vương? Cậu gọi cho tôi có chuyện gì không?”
“Là tôi, cậu cũng xem tin tức rồi nhỉ, tôi xảy ra chút chuyện, bây giờ muốn ra khỏi thành phổ, cậu có cách nào đưa chúng tôi ra
——————-