Mùi thịt khét tràn ngập khắp phòng, người nào không biết còn tưởng ai đang nướng thịt.
“Tên tiểu tử chết tiệt này, sao cậu dám!”
Lúc này người sói nhe răng trợn mắt vì đau đớn, đôi mắt nhìn thấy Trần Bình như muốn xé anh ra, giống lên một cách thảm thiết.
Bọn thuộc hạ của ông ta nhanh chóng dập tắt lửa, nhưng bộ lông trêи người dường như đã bị cháy sạch sẽ, trông vô cùng chật vật.
“Hôm nay lão tử liều chết với cậu!”
Lúc này người sói gầm nhẹ lên một tiếng, lần thứ hai nhảy vọt lên lao về phía Trần Bình, móng vuốt sắc bén lóe lên ánh sáng hướng về Trần Bình mà đánh đến.
Trần Bình thấy vậy, kiếm Thương Long phát ra một thứ ánh sáng màu hồng cực nóng, lập tức chắn trước người anh.
Một tiếng phịch vang to, Trần Bình lùi về sau vài bước, cánh tay cầm kiếm có chút run lên.
Còn người sói không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là cánh tay bị cháy một khối da thịt, nhưng đối với ông ta mà nói thì không phải việc gì quá lớn.
Ngay lập tức, ông ta lao vào tấn công Trần Bình một cách mãnh liệt, trong nhất thời người sói có lợi thế vê quân số đã chiếm thế thượng phong.
Trần Bình cũng không vội ngăn cản, anh đang nghiên cứu những đặc tính của người sói, dù sao ở đây lâu như vậy, đây là lân đầu tiên anh nhìn thấy người sói, cho nên không vội giết chết.
“Xem ra, người sói này cũng chỉ có một cơ thể cường hãn một chút, mang theo trêи mình một chút bản năng của người sói, đến cuối cùng thì vẫn là một người phàm, chỉ biết một vài đòn công kϊƈɦ vào đối phương.”
Không lâu sau, Trần Bình chán nản mở miệng nói.
Lập tức, thanh kiếm Thương Long trêи tay anh di chuyển, giây tiếp theo, một luồng gió cực nóng nổi lên, lấy anh làm trọng tâm, quét khí nóng về bốn phía.
Những nơi ngọn gió nóng này đi qua, tất cả đều bị cháy thành tro bụi, ngay cả ba tên cấp dưới của người sói, cũng bị đốt thành tro bụi trong tích tắc, cái chết không báo trước khiển bọn họ không kịp kêu thất thanh một tiếng.
“Hãy tiết kiệm tiền để mai táng cho mình đi…… Trần Bình khế châm biếm một câu, thấy người sói đứng từ phía xa đang lùi từng bước vê phía sau.
Thân thể của người sói có phản ứng cực kì nhanh nhạy cùng mạnh mẽ, vào thời điểm ông ta tấn công Trần Bình, ông ta liên cảm giác được có một đòn phản kháng đánh úp lại, cho nên theo bản năng mà lùi dần về phía sau, mới may mắn tránh thoát được một đòn công kϊƈɦ của anh.
Điều này giống như là động đất vậy, con người có lẽ không có dự cảm gì, nhưng động vật thì lại giống nhau, luôn có một cảm giác mãnh liệt.
“Còn muốn chạy, ông muốn chạy đi đâu?”
Trần Bình lạnh giọng nói, thân ảnh chợt lóe lên đuổi theo.
Người đàn ông thấy vậy, trực tiếp nhảy từ trong phòng ra ngoài, hướng vê phía trước chạy như điên, không thể không nói, tốc độ của người sói cực nhanh, dường như chỉ cần thở hai lần đã không thấy bóng dáng đâu.
Đối với việc này, Trần Bình trực tiếp dùng quy luật không gian, nháy mắt bầu trời liền thay đổi, dùng mắt thường có thể nhìn thấy
——————-