Cô bé rất cẩn thận nhìn người đàn ông áo đen đứng ở một bên: “Cha ơi, người này nói mình là đạo diễn, muốn mời con ăn kẹo.”
Nghe thấy con gái nói vậy, Trần Bình hiểu kì cúi đầu xuống nhìn thoáng qua người đàn ông đội mũ, có chút hèn mọn này. Vừa rồi lúc anh tới có thấy được tổng đạo diễn đang đi đến nhà vệ sinh, rất rõ ràng bọn họ chênh lệch quá xa. Tổng đạo diễn chính là phụ nữ! “Ông là ai?”
Vẻ mặt của Trần Bình đột nhiên trở nên nghiêm túc, túm lấy cổ áo của đối phương nhấc lên, mở miệng chất vấn. Anh rất cẩn thận nhìn chằm chằm vào đối phương, đối phương công khai xuất hiện ở chỗ này như thể, nhất định là có điều gì kì lạ. Kẻ buôn người? Trần Bình nghiêm túc nhíu mày, trong hai mắt bắn ra sát ý. Nếu như đối phương thật sự là kẻ buôn người xấu xa, vậy hôm nay coi như ông ta đã xong đời. “Biết điều thì mau buông tay.”
Người đàn ông áo đen lạnh lùng mở miệng.
Bên trong ánh mắt có sát khí dày đặc.