Hàn Phong đứng sau lưng Trần Bình, gật gật đầu, ừ một tiếng nói: “Đúng vậy, cậu chủ.”
Trân Bình ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng sợ hãi! Trần Thị thế mà có được một cánh cửa độc lập cho riêng mình! Ngay cả một nước mới có một cánh cửa để quản lý riêng vậy mà Trần Thị lại có cho riêng mình một cửa! Cha, tới cùng người là hạng người như nào vậy? Tới cuối cùng là ông ấy có mưu đồ gì đây? Giờ phút này Trân Bình cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé và mờ mịt, hình như anh không hiểu cha mình lắm.
“Cậu từng tiến vào sau cánh cửa này rồi sao?”
Trân Bình hỏi lại.
Hàn Phong lắc đầu, nói: “Cửa Trần Thị, cùng với các cửa khác không giống nhau, không phải người nhà Trần Thị nào cũng có tư cách đi vào.”
“Vậy chìa khóa đâu?”
Trần Bình quay đầu, ngạc nhiên nhìn qua Hàn Phong.
Hàn Phong cười cười, nói: “Người Trần Thị chính là chìa khóa đi vào cánh cửa đó.”
Cái gì? Trân Bình hết sức khϊế͙p͙ sợt Mỗi cái cửa đều cần cái gọi là chìa khóa, chỉ có duy nhất cánh cửa này, vậy mà chỉ có người nhà họ Trần đi vào thôi sao? Trần Bình im lặng một lát rồi hỏi lại: “Vì sao cha lại luôn giấu giếm tôi?”
“Còn chưa tới lúc, cánh cửa bí mật này quá quan trọng, trêи thế giới này, để biết nhà họ Trần có một cánh cửa chỉ được đếm trên đầu ngón tay.
Đây cũng là nguyên nhân tìm kiếm cánh cửa thứ tư cho quốc gia.”
“Đương nhiên, bí mật này cũng không che giấu được, đã có người phỏng đoán đến cánh cửa thứ tư của nhà họ Trần.”
“Lần này ông chủ để tôi đưa ngày trở về, chính là liên quan tới việc đóng cánh cửa kia, nên muốn bàn giao lại cho cậu chủ.”
Hàn Phong nói xong, bầu không khí bên trong căn phòng cũng liền nặng trĩu xuống.
Hai tay Trần Bình cắm ở trong túi quần, bộ dạng nghe theo, nửa ngày sau anh ta mới nói: “Mẹ tôi ngoài ý muốn biết tới cũng có quan hệ tới cảnh cửa này sao?”
Lông mày Hàn Phong hơi nhăn lại, nhìn Trần Bình sau đó gật đầu nói: “Có liên quan.”
Ồ.
Trần Bình hít vào một hơi thật sâu, quả nhiên mình không đoán sai mà.
——————-