“Có phải anh đang nghĩ việc dùng trái tim của người cá làm giao dịch là có chút tàn nhẫn hay không?”
Công chúa người cá hỏi anh.
Trần Bình không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Nhưng lúc này Quốc vương đất nước Người Cá, bỗng nhiên giật vật che đậy trước ngực mình ra.
Đập vào mắt của Trần Bình là một vết thương mà vừa nhìn thấy đã phải giật mình nằm ngay trêи lồng ngực của cô ấy.
“Kỳ thật, người cá chúng tôi có hai trái tim.”
Nhìn thấy động tác của Quốc vương đất nước Người Cá, lúc này Trần Bình cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì cho dù nói thế nào thì Quốc vương đất nước Người Cá, cũng là một người cá giống cái.
Cứ thản nhiên lộ ra vết thương trước mặt mình như vậy, sao có thể không khiến cho Trần Bình cảm thấy xấu hổ? Nhưng dường như cô ấy lại không thèm để ý đến chuyện này chút nào, nhìn thấy biểu cảm trêи mặt Trần Bình, thì chỉ hờ hững nói một câu: ‘Kỳ thật người cá chúng tôi cũng không có nhiều quy tắc lễ nghĩa như loài người các anh đâu, anh cũng không cần phải cảm thấy xấu hổ.”
“Tôi để cho anh nhìn vết thương này, chính là muốn nói cho anh biết, đại đa số người cá chúng tôi đều đã đánh mất một trái tim của mình, nhưng là để giữ vững một mảnh Tịnh Thổ cuối cùng này của chúng tôi mà thôi.”
Giữ vững một mảnh Tịnh Thổ cuối cùng, ý nghĩa có phải là trước đây tất cả người cá của đất nước Người Cá bọn họ đều có hai trái tim, sau đó bởi vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó, mới khiến cho bọn họ không thể không bỏ đi một trái tim của mình.
“Vậy tại sao các cô đều đánh mất một trái tim? Nghe được Trần Bình hỏi như vậy, Quốc vương đất nước Người Cá này mới chậm rãi kể ra: ‘Loài người các anh phát hiện ra trái tim của người cá chúng tôi có thể làm thuốc, giúp tăng tu vi của các anh, cho nên ngay lập tức đã xuất hiện một bộ phận có ý tu luyện khác người dùng lý do giao lưu với chúng tôi để ngụy trang, rồi sau đó thì tổ chức tấn công chúng tôi.
Lúc này Trần Bình mới hiểu được, vì sao trước đó lúc Người cá Trát Cổ nhìn thấy mình thì lại tràn ngập oán hận như vậy.
“Cũng bởi vì phần lớn người cá chúng tôi đều đã đánh mất một trái tim, cho nên mới khiến cho các loại thủy quái ở trong thế giới dưới nước này ngấp nghé, bọn họ đã thèm khát di tích viễn cổ này từ lâu lãm rồi.”
Hai người vừa nói chuyện, Quốc vương đất nước Người Cá cũng lấy ra một tảng đá trông như đã bị phủ bụi từ lâu cho anh xem.
Hình dáng của hòn đá kia trông như một quyển sách, chỉ có điều nội dung được ghi bên trêи đã mơ hồ không rõ ràng nữa rồi.
Trần Bình tiếp nhận hòn đá kia, vật như vậy, mặc dù phủ bụi đã lâu, nhưng chỉ cần rót nguyên khí vào trong đó là có thể lập tức trông thấy nội dung phía trêи.
Đây cũng là một mánh khoé thường dùng cho phần lớn các loại pháp khí.
Lúc này Trần Bình không hề do dự chút nào, rót thẳng nguyên khí của mình vào trong đó.
Chỉ trong nháy mắt, trêи tảng đá kia liền hiện ra những dòng chữ.
“Lịch người cá năm 1330, đất nước Người Cá gặp phải nguy cơ, khó mà giữ được di tích
——————-