Khóe miệng người đàn ông trẻ tuổi tên Lạc Tinh Vũ đó nhếch lên một nụ cười, anh ta nói: “Đương nhiên là đón chị họ của em quay về nhà họ Lạc rồi, huyết thống lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lạc chúng ta phải quay về nhận tổ quy tông nha.”
Lúc Lạc Tinh Vũ nói những lời đó, trong mắt anh ta lập lòe những tia sáng lạnh dữ tợn, phối hợp với nụ cười trêи miệng anh ta, cho thấy rõ người này là một người rất nham hiểm.
Sắc mặt Lạc Kỳ trầm xuống, cô ta nói: “Lạc Tinh Vũ, chị cảnh cáo em! Cha để chúng ta ra ngoài chỉ là để thử tiếp xúc với Giang Uyển, cha không bảo em hiện tại đón Giang Uyển quay về, em không được làm hỏng kế hoạch của cha! Nếu không thì ngay bây giờ chị sẽ báo lại cho cha đấy!”
Lạc Kỳ giận lên, người em trai này của cô ta vẫn luôn như thế này! Lạc Tinh Vũ nhún vai nhếch mày, cậu ta cười một cái rồi nói: “Biết rồi chị hai, chị nói cái gì thì chính là cái đó.
Đúng rồi, tư liệu của cô ta đã điều tra chưa?”
Lạc Kỳ gật gật đầu đáp: “Đã tra rồi, là do bạn cũ của bác cả thu dưỡng.
Bây giờ chị ta có một người chồng tên là Trân Bình, không có tư liệu gì cả, danh tiếng ở Thượng Giang của anh ta rất thối, có thể là tới ở rể, không có gì đáng để chú ý cả.
Còn có một đứa con gái tên là Trân Mễ Lạp, từ nhỏ đã mang bệnh tim bẩm sinh, nhưng mà đã được trị khỏi rồi, là do hai ngôi sao Bắc Đẩu trong giới y học trong nước – giáo sư Đường và giáo sư Mẫn chữa cho.”
Lạc Tỉnh Vũ hơi nhếch mày, tự lẩm bẩm nói: “Trần Bình? Cái tên này thật vô vị, thôi bỏ đi, em sẽ tìm thời gian tiếp xúc thử với người đó một chút, để xem xem có phải thật sự không đáng chú ý gì không.”
“Em tiếp xúc với anh ta làm gì? Anh ta chỉ là một người rất bình thường mà thôi, không có gì đáng để chú ý cả.”
Lạc Kỳ ở bên cạnh ngờ vực nói.
Lạc Tinh Vũ nghiêng đầu, cậu ta cười nói: “Chị hai, đây chính là nguyên nhân mà cha bảo em ra ngoài đó, chị cứ nhìn chằm chằm
——————-