Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 1741: Chương 1741: Người sáng tạo?






“Tiểu tử, cậu dám trêu chọc tôi, muốn chết!”

Sắc mặt người phụ nữ cực phẫn nộ giống như nhìn thấy đám ruôi bọ, ánh mắt nhìn Trần Bình như hận không thể ăn tươi nuốt sống anhI Trần Bình nhìn thấy liên có chút sững sờ, thâm nghĩ ánh mắt của người phụ nữ nay so với người sói kia còn đáng sợ hơn rất nhiều, quả nhiên phụ nữ là sinh vật không dễ chọc vào! Lúc này, người phụ nữ không biết Trần Bình đang ngây người, không biết cô ta lấy đâu ra một thanh kiếm dài và sắc bén chém về phía Trần Bình, một kiếm liền hướng thẳng đến đầu của Trần Bình mà lao tới, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, mỏng như cánh ve sầu, gân như trong suốt.

Trông có vẻ rất quái dị, nhưng qua tỉnh lực của nó khiến Trần Bình không dám khinh thường, nhìn thấy thanh kiếm sắp chém tới phía mình, anh vội né thân tránh qua một bên, trong tích tắc thanh kiếm đã xé toạc mặt đất khiến rõ bị rách ra làm mấy mét.

Thấy vậy, Trần Bình hít sâu một hơi, anh biết, lần này bản thân mình đã gặp được đối thủ, sức chiến đấu của người phụ nữ này không thể so sánh với sức chiến đấu của những người trước, cho nên anh không dám xem nhẹ, trực tiếp mở khóa sức mạnh của thanh kiếm Thương Long.

Ngọn lửa cực nóng của thanh kiếm Thương Long trải rộng quanh thân, chỉ trong chốc lát những đám mây trêи bầu trời đều bị cảm giác nóng nực này đốt tan hết, trêи mặt đất khí nóng tỏa ra khắp con ngõ, thế nên hai người phụ nữ bị thương nặng không ngừng bò về phế trước, sợ rằng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng lúc này Trần Bình không có thời gian để ý đến hai người đó, tiếng tiếng thét vang lên, thanh kiếm hướng về phía người phụ nữ đang đến trêи không trung mà chém tới, năng lượng của kiếm cùng với sức mạnh của ngọn lửa đã xé toạc khoảng không và chém vào cơ thể người phụ nữ.

Trong nháy mắt, người phụ nữ liền bị ngọn lửa bao trùm toàn thân, sau đó ngọn lửa lập tức bùng nổ, cả con ngõ trực tiếp bị ngọn lửa bao trùm, Trân Bình không nhìn vê phía ngọn lửa, mà hướng ánh mắt về hướng hai người phụ nữ bị thương.

Thời gian trôi qua không lâu, ngọn lửa đã hoàn toàn tiêu tán, lúc này trong tâm mắt của Trần Bình vẫn xuất hiện một bóng người ở không trung, vẫn là người phụ nữ mặc áo trắng đứng lặng lẽ ở đó, ngay cả đầu tóc cũng không bị rối xù, ánh mắt vẫn mang theo hàn ý lạnh như băng đâm thẳng vào xương tủy người khác.

“Uy lực không tồi,đáng tiếc, vẫn là quá yếu, nếu nói anh dựa vào thực lực này của mình để giết chết em trai tôi, như vậy nó cũng không khác gì một tên phế vật!”

Người phụ nữ thản nhiên nói, vừa phất tay ——————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.