Giờ phút này, cổng lớn cao ốc của Tập đoàn Đỗ Thị, những thuộc hạ đi theo Đỗ Vĩnh Đức, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh trước mắt! Quan tài! Một bộ quan tài tốt nhất! Đây là thứ đưa cho Đỗ Vĩnh Đức sao? Là ai mà to gan như vậy? Dám đưa quan tài cho Đỗ Vĩnh Đức – chú năm của gia chủ nhà họ Đỗ? Xì xào! Ở hiện trường, sắc mặt của mọi người đều trở nên khϊế͙p͙ sợ, không ai dám hít thở mạnh.
Bởi vì giờ phút này sắc mặt Đỗ Vĩnh Đức rất lạnh lẽo, nắm chặt nắm đấm tay đến xanh mét, hai mắt trợn to, nhìn chăm chăm vào quan tài bày ở trước mặt.
Sau một lúc lâu, ông ta bỗng nhiên bật cười ha ha, nói: “Được được được, thú vị thú vị đấy, một thằng lỏi mà dám tặng lão phu quà quý như vậy, thú vị! Bao nhiêu năm nay, còn chưa có ai dám khinh thường Đỗ Vĩnh Đức tôi như thế!”
Dứt lời, khóe miệng Đỗ Vĩnh Đức nhếch lên một nụ cười lạnh dữ tợn rồi xoay người, vung tay áo lên rồi nói với người đi theo phía sau: “Lập tức bắt đầu cuộc chiến kinh tế với nhà họ Trần ở khu Đại Giang Nam! Tôi muốn tất cả bọn họ phải phá sản hết, nội trong nửa giờ tới! Tôi không tin, đến lúc đó thằng oắt Trần Bình này không tới quỳ xuống câu xin lão phu!”
Đỗ Vĩnh Đức đã nổi giận, đây là cảm nhận trực quan của mọi người.
“Vâng thưa Chủ tịch Đôt”
Mọi người gật đầu đáp rồi chạy nhanh trở lại vào cao ốc, bắt đầu tấn công nhà họ Trần ở khu Đại Giang Naml Làn sóng mậu dịch đầu tiên, nhằm vào mậu dịch xuất khẩu của họ Trần.
Đỗ Vĩnh Đức thể hiện thủ đoạn sắc bén, cùng với quyền uy khổng lồ của đế quốc mậu dịch, ngay lập tức ông ta đã khiến gần một nửa cuộc buôn bán hợp tác mậu dịch của nhà
——————-