Giọng nói trong trẻo, phảng phất mùi hoa lan, khiến người ta ngứa ngáy.
Sắc mặt Trần Bình thay đổi, quay đầu lại, hờ hững nhìn Trần Nhược Lam, khóe miệng hiện lên một nụ cười, anh ôm lấy eo cô ta, thô bạo nói: “Sao, cô muốn quyến rũ tôi hả? Hay là có người bảo cô tới đây để dùng mỹ nhân kế, đúng không?”
Trần Nhược Lam, người phụ nữ này đúng là hồ ly tinh, cả người mềm nhũn, xoay người tránh khỏi vòng tay của Trần Bình, sau đó cười tủm tỉm, nói: “Anh nghĩ như vậy cũng không sao, tôi sợ Giang Uyển biết chuyện sẽ ghen.”
Vừa nói cô ta vừa cười khúc khích, đôi mắt lóe lên vẻ quyến rũ.
Trần Bình cười to, mờ ám hỏi: “Cô đến tìm tôi, chỉ để mời tôi với cô ở chung một phòng sao?”
Trần Nhược Lam che miệng, nhẹ nhàng cười, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không biết cậu chủ Trần có nể mặt không? Đêm nay, chúng ta thành thật với nhau, có lẽ không sao.”
Hay cho một câu thành thật với nhau, người phụ nữ này có thể quyến rũ đàn ông ở khắp nơi.
Trần Bình im lặng một lúc, cười nói: “Được rồi, tôi sẽ đến.”
“Vậy thì quyết định vậy đi, tôi sẽ chờ anh.”
Trần Nhược Lam mỉm cười.
Sau đó, cô ta dường như đã nghĩ ra điều gì đó đột nhiên hỏi: “Ô, đúng rồi, tôi nghe nói cậu chủ Trần đến Vân Biên để tìm con gái, anh đã tìm được chưa?”
Vẻ mặt Trần Bình lạnh lùng, anh bình tĩnh đáp: “Đã tìm được rồi, cảm ơn cô đã lo lắng.”
Trần Nhược Lam nhướng mày cười nói: “Vậy thì chúc mừng cậu chủ Trần, tôi sẽ không làm phiên cuộc đoàn tụ của cha con anh.
Tạm biệt.”
Nói xong, Trần Nhược Lam quay người và rời khỏi đây.
Vẻ mặt Trần Bình cũng lập tức nghiêm túc lại.
“Cậu chủ Trần, cậu thật sự muốn đến cuộc hẹn kia sao? Tôi nghĩ người phụ nữ này có chút không tốt, có muốn tôi sắp xếp người đi cùng cậu không?”
Liêu Nam đứng cạnh Trần Bình và hỏi.
Trần Bình lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi có sự sắp xếp của riêng mình.
Tối nay anh cử thêm người đến gần bệnh viện, tôi nghĩ sẽ có người đến cướp Tiểu Mễ Lạp.”
Nghe vậy, Liễu Nam giật mình nói: “Vậy chúng ta đưa cô chủ nhỏ đi nơi khác.”
Trần Bình nói: “Có thể, không để lộ ra ngoài, tôi muốn xem tối nay ai sẽ đến đây.”
Ở bên này, Trần Nhược Lam đã trở về khách sạn, trong phòng, Lữ Trấn Sơn đứng ở phía sau dáng người xinh đẹp của cô ta, khoanh tay cúi đầu hỏi: “Cô Nhược Lam, tối nay Trần Bình thật sự đến hẹn sao?”
“Sẽ đến.”
Trần Nhược Lam chắc chắn, đôi mắt có chút lạnh lẽo.
Sau đó, cô ta xoay người lại, hai tay khanh trước ngực làm nổi bật bộ dáng kiêu hãnh, lạnh lùng nói: “Đêm nay anh đưa thêm người đến bệnh viện.
Nhất định phải đưa đứa nhỏ ra ngoài.”
Lữ Trấn Sơn có chút bối rối hỏi: “Cô Nhược Lam, không phải cô nói mấu chốt là không làm bị thương người nhà họ Trần sao? Tại sao còn muốn làm như vậy?”
Trần Nhược Lam cười và nói: “Không làm bị thương là một chuyện, đưa cô bé kia ra
——————-