Trần Bình cau mày, lúc này anh đứng dậy, thuộc hạ đưa cho anh một vật gì đó.
Đó là một lá thư.
Gửi thư trong thời đại này? Có chuyện gì mà không thể gọi điện thoại được? Trần Bình mở phong bì lấy lá thư bên trong ra, sau khi đọc được vài dòng, cơn giận dữ dâng trào khắp người anh! “Mẹ kiếp! Lâm Chính Tín, ông muốn chết rồi!”
Trần Bình thấp giọng hét lên.
Diệp Phàm và những người khác vội vàng đứng dậy xúm vào hỏi: “Sao vậy?”
Trần Bình ném bức thư cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm liếc nhìn nó, ngọn lửa giận dữ bùng lên trong mắt anh ta.
“Gái này…”
Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi.
Trần Bình trêи mặt tràn đầy tức giận cùng sát khí lạnh lùng nói: “Hôm nay chúng ta sẽ rời đi tới nhà họ Lâm!”
Nội dung bức thư rất đơn giản, Lâm Chính Tín, người đứng đầu dòng họ Lâm, đã giam giữ toàn bộ Lâm Chính Hải và Lâm Thanh Thanh cùng những người khác rồi.
Điều khiến Trần Bình tức giận hơn cả là ông ngoại của anh đang bị bệnh nặng.
Lâm Chính Tín đã đột nhiên phái người đến bắt người trong viện của ông ngoài, không để Lâm Chính Hải và những người khác đến thăm.
Thậm chí, toàn bộ nhà họ Lâm đã bắt đầu thảo luận về tình hình sau cái chết của lão thái gia.
Nhà họ Lâm làm thế này đúng là tạo phản! Trần Bình vô cùng tức giận và trực tiếp đưa người đi nhanh chóng rời khỏi biệt thự riêng của Mạnh Long Vương.
Mạnh Ngọc Thành cũng không có thời gian thu xếp, chỉ có thể phái người đưa Trần Bình đến sân bay nhỏ gần đó.
Đương nhiên, Ninh Linh tạm thời ở lại chỗ Mạnh Ngọc Thành, mấy ngày nữa sẽ thu xếp người hộ tống cô ta về Thiên Đình.
Trước khi lên máy bay, Trần Bình liếc nhìn Mạnh Ngọc Thành và nói: “Vương Mạnh Long, Ninh Linh đành nhờ ông chăm sóc rồi.”
Mạnh Ngọc Thành nói: “Cứ tự nhiên, cậu chủ Trân xin hãy yên tâm.”
Trần Bình gật gật đầu, liếc nhìn Ma Thành Tây Bắc, trong chốc lát liền nhìn thấy phía xa xa có một thanh kiếm Thanh Phong.
Vì vậy, Trần Bình gửi lời chào tạm biệt với nơi đó, sau đó lên máy bay tư nhân rời Tây Bắc Ma Thành.
Nửa ngày sau, trong trang viên của nhà họ Lâm.
——————-