Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2362: Chương 2362: Phục nguyên đan, thuốc hay cần thiết






Tuy bọn họ không tham dự vào hành động giết Độc Tông, nhưng bọn họ vẫn luôn đứng ở bên cạnh tìm kiếm cơ hội, ý đồ tham chiến, cho nên ý thức thay thế hiển nhiên rất mạnh, bọn họ đều tự cho là mình tham gia chiến đấu anh hùng.

Chẳng qua đối với bọn họ mà nói, ở bên cạnh cổ vũ sĩ khí cũng coi như tham gia chiến đấu.

Úy Trì Văn Thanh nhanh chóng bị đám ong bướm này vây quanh, vẻ mặt của cô ta trỡ nên vô cùng bất đắc dĩ.

Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến đám ong bướm điên cuồng này sẽ đáng ghét như thế, trực tiếp ảnh hưởng đến chính mình và anh trai nam thần nói chuyện.

Nhưng đám người này cũng tham dự vào chuyện cứu viện mình, cho nên Úy Trì Văn Thanh không thề dùng thái độ quá mức hung ác đối xử với người ta, chỉ có thể dùng thái độ ôn hòa.

Lúc này Sư Chấn Thiên cảm thấy rất khó hiểu, đi đến trước mặt Trần Bình, rất nghỉ ngờ lên tiếng.

“Lão đại, hình như tôi cảm thấy cô gái này rất thích anh, vì sao anh không muốn nói tên mình ra cho cô ấy biết chứ? Chẳng lẽ một mối duyên ngắn ngủi như sương sớm cũng không được à?" Có thể nói Sư Chấn Thiên là trăm mối không cách nào giải thích, cho dù như thế nào cũng nghĩ mãi không rõ vì sao Trần Bình lại lạnh lùng như thế.

Trần Bình không kìm lòng được bất đắc dĩ lắc đầu, thằng cha này thật đúng là yêu thú, suy nghĩ rất đơn giản.

“Yêu Tộc các người không có quy định về chế độ một vợ một chồng à?”

Trần Bình hiếu kỳ lên tiếng hỏi một câu, đối với chuyện của yêu thú, anh không biết quá nhiều.

Nghe thấy thế Sư Chấn Thiên không nhịn được, kiêu ngạo lắc đầu.

“Đây chính là điểm đáng ghét nhất của loài người các anh, tôi chính là Vạn Yêu Chi Vương, tất cả nữ Yêu Tộc đều thuộc về tôi, tôi muốn để cho người nào đến phục vụ mình, đó cũng chính là vinh hạnh của bọn họ.



Lúc này rốt cuộc Sư Chấn Thiên cũng cho thấy một xíu khí thế của đế vương, nhìn qua quả thật rất có phong phạm.

Nghe thấy đối phương nói như thế, Trần Bình bất đắc dĩ lắc đầu, nếu là như thế, chắc chắn anh ta sẽ không hiểu được tình cảm của mình.

“Nếu như anh thích thì tự anh đi lên, tôi không có hứng thú.



Sau khi nói xong những lời này, Trần Bình trực tiếp xoay người rời khỏi nơi này, anh muốn né tránh ánh mắt nóng rực của Úy Trì Văn Thanh.

Nghe thấy Trần Bình nói thế, Sư Chấn Thiên có chút hiếu kỳ quay đầu nhìn thoáng qua Úy Trì Văn Thanh, không kìm lòng được lắc đầu.

“Người phụ nữ này không phải mẫu người mà tôi thích đâu, dáng dấp thật sự kỳ quái, tôi thích mấy cô nàng báo cái hung mãnh hơn!”

Sư Chấn Thiên vừa đi vừa dương dương đắc ý lên tiếng, không chút nào đề ý đến cảm nhận




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.