Có thế nào thì Trần Bình cũng không ngờ, Dạ Cuồng Đồ tiến vào trong nghĩa địa đó không bao lâu thì Lục hoàng tử và Nhị hoàng tử lại đã đến bên cạnh anh.
Nhìn thấy biểu cảm trêи mặt hai người, trong lòng Trần Bình hiểu rõ, bọn họ là muốn lôi kéo anh.
Lục hoàng tử lên tiếng trước: “Trước đây các hạ cùng giao đấu với Phượng Hoàng Thần Tướng, trong chuyện này e là có hiểu nhầm gì đó.
Nhưng nghĩ đến bên cạnh Cửu đệ có thể có một nhân vật như các hạ, người làm ca ca như tôi cũng đã có thể yên tâm rồi.”
Trần Bình không nói gì.
Lục hoàng tử mở màn không hề đặc sắc.
Nhưng Lục hoàng tử liếc nhìn Nhị hoàng tử, sau đó mới nói tiếp: “Có điều, với tài năng của các hạ mà ở lại ốc đảo sa mạc đó, lẽ nào các hạ không cảm thấy chôn vùi bản thân sao?”
Ý tứ trong lời Lục hoàng tử, Trần Bình hiểu rất rõ.
Sở dĩ hắn nói như vậy chẳng qua chính là muốn khơi gợi lại dã tâm tranh đoạt hoàng quyên của Dạ Cuông Đồ.
Mà thời khắc này, Nhị hoàng tử cũng đã lên tiếng: “Lần này Cửu đệ trở về vốn là đến khởi binh vấn tội.
Chuyện của Hỏa Thần Chiến Tướng đó đệ còn chưa trả lời cụ thể cho đệ ấy, giờ lại còn muốn đến cướp người.”
Lục hoàng tử nghe thấy hắn nói như vậy thì lập tức phản bác: “Đệ chẳng qua cũng chỉ là thấy Trần Bình huynh đệ có tài năng lớn.
Cũng không giống như huynh, lại xúi gục thuộc hạ, Đại Quốc Sư khiến Cửu đệ chịu nỗi khổ của Luyện Ngục.”
Nhưng bọn họ vừa dứt lời, Trần Bình lại nói: “Đó là lựa chọn của bản thân cậu ấy, ai cũng chi phối được.”
Nói xong lời này, Trần Bình liền khoanh gối, ngồi dưới gốc cây to lớn chọc trời, cháy đen mà bắt đầu tu hành.
Hai người thấy cảnh này thì biết Trần Bình sẽ không nói gì với họ nữa, lúc này mới rời đi.
Thời gian một ngày đủ để làm rất nhiều chuyện.
Đủ để Bát hoàng từ điều binh khiển tướng, bố trí toàn bộ quân đội lúc trước ở xung quanh Hoàng tộc Phượng Hoàng Lửa.
Cũng đủ để Nhị hoàng tử và Đại Quốc Sư bố trí chiến lược của bản thân.
Tình hình Dạ Cuồng Đồ cũng không rõ.
Một ngày này, anh ta sống hay là chết cũng đều không rõ.
Lúc này, Trần Bình chỉ có thể ở bên ngoài nhìn anh ta.
Mà Dạ Cuồng Đồ ở bên trong đã bị ngọn lửa bao trùm lấy từ lâu.
Đây là một loại lửa màu trắng đặc biệt.
Nhìn thấy dáng vẻ bất động của Dạ Cuông Đồ, Trần Bình chỉ đành khẽ thở dài.
Anh biết Dạ Cuông Đồ từ thời khắc bước vào trong Luyện Ngục đó thì đã nổi lên quyết tâm đoạn tuyệt với Hoàng tộc Phượng Hoàng Lửa rồi.
Thời khắc khi anh từ bên trong Luyện Ngục bước ra cũng chính là thời khắc anh ta quay người nắm lấy đại quyền của Hoàng tộc Phượng Hoàng Lửa.
Nhưng cùng lúc này, Trần Bình không ngừng vận chuyển công pháp, năng lượng sinh mệnh hút lấy linh khí trời đất xung quanh.
Lúc này Trần Bình cảm nhận được sức mạnh của xung quanh bản thân đã trở nên mạnh hơn.
——————-