Keng! Khoảnh khắc nắm đấm của Hàn Phong, va vào khiên của Đỗ Sanh, khiên bị nứt ngay lập tức, tạo thành các vết nứt dày đặc, sau đó vỡ nát! Sức mạnh của cơn giận bùng phát, xé tan không khí, sự áp bức mạnh mẽ, nổ tung mọi thứ! Âm! Sức mạnh năm đấm của Hàn Phong, không hề giảm bớt! Khoảnh khắc đó, cả người Đỗ Sanh, trực tiếp bị sức mạnh từ nằm đấm của Hàn Phong đánh bay, cả người như biến thành tia sáng màu bạc, đập mạnh xuống đất! Âm ầm! Cả mặt đất, bị đánh thành cái lỗ rộng mười mấy mét! Trong phạm vi mười mấy mét, đất đai cháy xém, cỏ không mọc nổi! Một đấm của Hàn Phong, trực tiếp phá vỡ mọi thứ của Đỗ SanhI Đây chính là một trời một vực! Trêи trời cao, thanh kiếm lớn hàng trăm mét kia, vỡ nát ngay lúc này! Đó là bắt đầu sự tan rã của thanh kiếm Vương Quyên, cũng ngay chính lúc đó, tan vào hư không.
Diệp Phàm đứng ở chỗ cũ, nhấc mi mắt, nhìn thấy cảnh này, trêи mặt có chút bất lực, thu lại kiếm Xích Giao dài màu đỏ.
Cùng lúc này, Đỗ Sanh cả người đầy vết bâầm tím, đều là vết thương do nắm đấm của Hàn Phong và kiếm khí của bản thân cắn ngược.
Quân áo trêи người ông ta rách nát, nhiều chỗ cháy xém, trừng hai mắt, nhìn về phía bâu trời xanh thắm, mây trắng và gió mát, những cái lá rơi như đang nhảy múa trước mặt ông ta.
Thua rồi.
Đây là sức mạnh của đệ tử mạnh nhất trong khu thứ bảy sao? Đây là thần nắm đấm bất bại trong truyền thuyết sao? Đỗ Sanh cười ha ha, không cam lòng, nhưng cũng rất vừa lòng.
Nếu cứ bán mạng mà chiến đấu, có lẽ hôm nay đã có thể giết chết Diệp Phàm.
Nhưng, cái giá phải trả, chính là sự huỷ hoại của cả Hán Thành.
Trong nháy mắt, Đỗ Sanh thấy được gương mặt cương nghị, từ đầu đến cuối chỉ có vẻ nghiêm túc và lạnh lùng.
“Đỗ Sanh, chủ công có lệnh, gốc Vương quyền của ông, bị thu hồi.”
Hàn Phong lạnh lùng mở miệng.
——————-