Lâm Khiếu và minh chủ Doanh ngẩng đầu lên nhìn Trần Bình đứng trước cung điện hoàng kim, chợt hoảng hốt như thấy bóng dáng một thế hệ đế vương, ánh mắt bễ nghễ, tay câm trăm vạn đại quân, nhất thống sơn hà.
“Đó… Đó là Nhân Hoàng chi khí!”
Minh chủ Doanh kinh ngạc thốt lên.
Trên người Trần Bình xuất hiện một luồng khí màu vàng thoắt ẩn thoát hiện, vừa có long khí, lại vừa pha lẫn với luật lực Đại Đạo Chí Tôn.
Nhân Hoàng chỉ khít Đó chính là Nhân Hoàng chi khí! Số mệnh của Nhân Hoàng đã bắt đầu hồi sinh! Lâm Khiếu cũng vô cùng kϊƈɦ động, ánh mắt dần trở nên sáng ngời.
Ông mau chóng bấm đốt ngón tay thôi diễn, càng thôi diễn, sắc mặt ông lại càng nghiêm túc và khϊế͙p͙ sợ, cuối cùng sàn nhà dưới chân ông trực tiếp rạn nứt, tiếng sấm vang vọng trong hư không chém lên người Lâm Khiếu.
May mà Lâm Khiếu đã chuẩn bị trước, dùng thủ đoạn thoát khỏi thiên phạt.
“Sao rồi?”
Minh chủ Doanh sốt ruột hỏi.
Lâm Khiếu lắc đầu, trâm mặt nói: “Không thôi diễn được, quá rối loạn.”
Nói xong, ông nghiêm túc ngước nhìn Trần Bình đứng trên cung điện màu vàng.
Rốt cuộc trêи người cậu ta có gì mà lại khó thôi diễn đến thế? Nghe vậy, sắc mặt minh chủ Doanh cũng trở nên khó coi, hỏi: “Ngay cả ông mà cũng không thôi diễn được à?”
Lâm Khiếu gật đầu: “Quy tắc nơi này không hề tâm thường, hơn nữa trêи người cậu ấy đã bắt đầu thức tỉnh Nhân Hoàng chỉ khí, không phải là kẻ phàm phu tục tử như tôi có thể tùy ý thôi diễn.
Đó chính là số mệnh của chí tôn Nhân tộc, đại biểu cho vận mệnh của cả Nhân tộc.
Cảnh giới của tôi còn chưa đủ.”
Minh chủ Doanh gật đầu: “Ông nói xem có khi nào là vị kia âm thâm làm gì đó không?”
“Vị nào?”
Lâm Khiếu cau mày hỏi.
“Em gái ông, Lâm Chi Anh.”
Sắc mặt Lâm Khiếu bỗng thay đổi: “Không biết!”
——————-