Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2920: Chương 2920: Ra khỏi tháp




Sau khi lấy đi tất cả những thứ này, anh lựa chọn rời khỏi tháp Lưu Ly.

Khoảnh khắc tiếp theo, tháp Lưu Ly đột nhiên sáng rực rỡ, cứ như thể một người trực tiếp bị dịch chuyển ra ngoài.

Mọi người không có thời gian bàn luận nữa, lập tức tò mò tiến lên phía trước nhìn xem người bị dịch chuyển ra ngoài, không ngờ người này lại là Trần Bình.

Trần Bình bước ra khỏi đó với khuôn mặt vô cùng hài lòng, không ngừng suy nghĩ về những thứ mình vừa lấy được.

Anh đã tìm kiếm những thứ ở trong này rất lâu rồi, sau khi xác nhận rằng không có báu vật nào khác trong tháp Lưu Ly, anh mới bình tĩnh lựa chọn rời đi.

Không ngờ, sau khi anh vượt qua tất cả cửa ải, tháp Lưu Ly lại ban thưởng cho anh những món bảo bổi khác, nhìn qua ngược lại cũng khá tốt.

Thậm chí tháp Lưu Ly đã hợp thành một thể với Trần Bình, cảm giác giống như đã trở thành đồ vật trong lòng bàn tay của Trần Bình.

Anh cẩn thận phác họa lại những chỗ khác biệt của tháp Lưu Ly, đáy mắt lóe lên sự hưng phấn. Nếu như tháp Lưu Ly thực sự trở thành vật thuộc sở hữu riêng của anh, vậy thì đó chính là điều tốt nhất.

Đứng ở đây, anh có thể cảm nhận được rất nhiều tin tức liên quan đến tháp Lưu Ly, thậm chí anh còn có thể trục xuất tất cả những người đang ở bên trong đó.

Anh có thể nhìn thấy hình ảnh đám người Sự Chấn Thiên đang tiếp nhận thử thách ở bên trong, cũng có thể nhìn thấy bọn họ đang liên tục tìm kiếm bảo bối ở trong đó.

Nếu như đã có thể cảm nhận được những chuyện không tầm thường này, trong lòng Trần Bình chắc chắn bây giờ anh đã hoàn toàn làm chủ được tháp Lưu Ly.

Ngược lại đây đúng là một thứ đồ tốt thích hợp để rèn luyện. Trần Bình quyết định đến lúc đó phải để cho mọi người trải nghiệm càng nhiều càng tốt.

Lần này chẳng qua chỉ mới triệu tập một số đệ tử tới đây mà thôi, nếu như muốn rèn luyện bọn họ thì cần phải có càng nhiều phương pháp hơn.

Mà tháp Lưu Ly chính là một trong số đó.

Nhìn thấy một đám người đang tò mò vây quanh mình, Trần Bình cũng không nói nhiều, anh chỉ im lặng đi tìm một cái ghế làm bằng rễ cây ngồi xuống, chờ đệ tử của những tông môn khác đi ra.

Mặc dù trong lòng mọi người đều vô cùng tò mò, thế nhưng không có ai dám tùy ý mở miệng hỏi.

Cũng vào lúc này, ông Mặc dẫn đầu đến tìm Trần Bình, khuôn mặt của anh ta mang theo vẻ cực kỳ lo lắng, lại có chút xấu hổ nhìn về phía Trần Bình.

“Người anh em này, không biết tôi có thể hỏi cậu vài cầu được không?”

Trên khuôn mặt của ông ta mang theo vẻ vô cùng thân thiện, nhìn dáng vẻ không giống như một người xấu.

Trần Bình khẽ gật đầu, chẳng những anh không có một chút ác ý nào với người này, ngược lại anh luôn dùng lễ nghĩa để đối đãi với loại người vô cùng lễ phép này.

“Ông muốn biết chuyện gì cứ hỏi đi, nếu như có thể nói với ông, tất nhiên tôi cũng sẽ nói những gì mình biết cho ông”.

Dù sao thì tòa tháp Lưu Ly này cũng đã trở thành vật thuộc sở hữu của anh, cho dù nói cho bọn họ biết những chuyện này thì cũng không có trở ngại gì.

Chờ đến khi tất cả những đệ tử này đi ra ngoài, anh sẽ cất tháp Lưu Ly vào trong túi của mình, sẽ không để cho bất kỳ ai tiếp xúc với nó nữa.

“Tôi rất tò mò từ tầng thứ năm trở đi có những món đồ như thế nào? Trước đây tôi nghe nói sau khi đi vào trong đó sẽ có rất nhiều bảo vật, nhưng hiện tại nghe những người đi từ trong đó ra nói rằng hầu như những món bảo vật hay là khen thưởng gì đó đều không có nữa”

Trần Phong Mặc có chút không hiểu nên lên tiếng hỏi, ông ta thực sự nghĩ mãi mà không rõ tình huống này là như thế nào.

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của ông ta, Trần Bình không nhịn được mỉm cười.

“Vô cùng đơn giản. Bởi vì trên mỗi tầng đều có rất nhiều bảo vật đã được cất giấu ở nhiều nơi khác nhau, nếu như các người không có đủ thời gian để đi vào tìm kiếm một phen, đương nhiên sẽ không thể tìm được thứ gì tốt”.

Trần Bình nói ra tất cả những lời này mà không chút ngần ngại.

Nghe được những lời này, có mấy người đã kích động đến mức chuẩn bị đi vào thử một chút, bọn họ đều cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, dự định để sau khi có người vượt qua hết tất cả cửa ải mới đi vào đó rèn luyện.

Sau khi bọn họ giao tiền lại phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, vậy mà tháp Lưu Ly không cho phép người đi vào trong nữa.

Theo lý mà nói, chỉ cần bọn họ bước vào cửa chính của tháp Lưu Ly, vậy thì tòa tháp này sẽ trực tiếp đưa bọn họ vào trong, bắt đầu đột phá cửa ải đầu tiên.

Thế nhưng bọn họ đã đứng ở cửa ra vào một lúc lâu lại không hề phát hiện ra tháp Lưu Ly có chút ý định đưa người vào trong.

ly.

“Tháp Lưu Ly này có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ không đưa người vào bên trong nữa sao?”

“Đúng thế. Nếu như đúng là như vậy thật thì mọi chuyện coi như xong đời rồi, nhóm sư huynh, sư đệ của tôi vẫn còn đang trên đường tới đây đấy”

“Có chuyện gì vậy nhỉ? Có ai có thể giải thích một chút không?”

Mọi người bắt đầu nói với vẻ hoảng sợ, bọn họ không nghĩ đến mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không phải là chủ nhân của tháp Lưu Ly, cho nên bây giờ muốn tìm cách giải quyết cũng là chuyện không thể nào,

Chắc hẳn là vì đã có người vượt qua hết tất cả cửa ải rồi cho nên tháp Lưu Ly mới quyết định không tiếp nhận người đi vào nữa. Tất cả những chuyện này đều phải trách Trần Bình hết”

Đàm Lãng Phong vô cùng kịp thời bổ ra một đao, trên khuôn mặt của ông ta mang theo vẻ cực kỳ khó chịu khi nhìn Trần Bình.

Sắc mặt của Vân Thiên Lan cũng có chút khó coi, không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.

Mặc dù anh ta đã ra khỏi tháp Lưu Ly, thế nhưng chuyện này không có nghĩa là sau này anh ta không còn cơ hội đi vào tháp lần nữa.

Chỉ cần anh ta còn trân trọng cái mạng này, vậy thì vẫn còn cơ hội có thể đi ba lần.

Nhưng bây giờ ngược lại tốt rồi, tất cả mọi người không có cách nào có thể đi vào được nữa, toàn bộ mọi người đều bị chặn ở bên ngoài, hoàn toàn không có bất kỳ hy vọng có thể đi vào một lần nữa.

“Tất cả đều là tại cậu, tự cậu nói đi, cậu muốn cho mọi người lời giải thích như thế nào?

Đàm Lãng Phong nhìn Trần Bình với vẻ hung tợn, trong ánh mắt của ông ta lóe lên một chút tức giận. Ông ta biết nếu dùng cách này sẽ có thể thành công giá họa cho người khác.

Dù sao ông ta cũng không còn cách nào có thể đi vào được nữa, cho nên đương nhiên ông ta muốn khiến cho chuyện này náo loạn lên nghiêm trọng một chút.

Trần Bình nhìn thấy dáng vẻ của đối phương thì không thể nhịn được cười lạnh một tiếng.

“Chuyện bản thân ông không đi vào được cũng đâu có liên quan gì đến tôi. Chẳng lẽ nếu các người không thể đi vệ sinh được cũng phải trách mảnh đất này sao?”

Trần Bình cười lạnh một tiếng, anh có chút không vui khi nhìn đám người này. Những người này thật sự vô cùng ngu ngốc, cảm giác giống như không có đầu óc.

Vẻ mặt của Đàm Lãng Phong có chút khó coi, nhìn thấy đám người lần lượt bước ra khỏi tháp Lưu Ly, mà tên của bọn họ đều được xếp đầu trong danh sách.

Có thể nhìn ra những người này chính là thiên tài trong tương lai.

Vân Thiên Lan đứng ở bên cạnh vẫn im lặng nhìn chằm chằm Trần Bình như vậy, anh ta cũng không nói gì, càng không chủ động bước tới gây xung đột.

Đương nhiên Trần Bình cũng chú ý đến anh ta.

Trong lòng anh biết rõ, người đứng trước mặt này nhất định không phải là loại người tốt gì hết.

Không bao lâu sau, chuyện về tháp Lưu Ly đã được lan truyền khắp khu vực Hoàng thành, thậm chí cũng đã truyền đến những khu vực khác.

Không những có người đột phá tầng thứ chín, ngay cả tháp Lưu Ly cũng không tiếp nhận người mới đi vào nữa, đây chính là một tin tức cực kỳ quan trọng.

Mọi người đều hoảng sợ sau khi biết chuyện này, bọn họ có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ được vậy mà tháp Lưu Ly lại biến thành dáng vẻ như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.