Anh vô thức khống chế một đống đá chui vào bên trong cái khe kia, một giây sau đống đá biến mất không thấy gì nữa, vết nứt vẫn như cũ, hoàn hảo không chút tổn hại gì.
Vết nứt này khiến cho Trần Bình sinh ra hứng thú, anh lập tức truyền âm cho Trần Môn Anh, đề cô ta dẫn theo Sư Chấn Thiên xuống xem xét một lượt.
Trần Môn Anh nhận được truyền thừa của nhân ngư, ở trong nước bơi tới bơi lui rất tự nhiên, giống như nhà mình.
Sư Chấn Thiên trời sinh đã có hơi ghét nước, dưới sự dẫn đường của Trần Môn Anh, hùng hùng hồ hồ đi đến chỗ vết nứt.
“Lão đại, anh phát hiện ra thứ tốt gì à?”
Sư Chấn Thiên theo bản năng cho rằng Trần Bình phát hiện ra đồ tốt gì, lại không cách nào mang đi được, cho nên gọi bọn họ đến giúp đỡ.
Khi Trần Bình vừa định giải thích chuyện vết nứt, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng răng rắc.
Anh ngạc nhiên nhìn lại, trong nháy mắt đã ngây người.
“Hai người nhìn kìa, xích sắt kia đang một chia thành hai?”
Trần Bình chỉ vào chiếc xích sắt có ánh sáng màu trắng kia, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ.
Thông qua đuôi của mãng xà, Trần Bình cũng có thể cảm nhận được, giá trị nguyên lực trong cơ thể đối phương đang nhanh chóng tăng lên.
Rõ ràng việc con mãng xà kia bị vây khốn ở chỗ này, đồng thời mất đi giá trị nguyên lực đều có liên quan đến sợi dây xích sắt phát sáng kia.
Đối phương dài khoảng bảy trăm mét, tuyệt đối không phải vật phàm.
Trần Bình rất rõ ràng, nếu đề cho đối phương khôi phục thực lực, chỉ cần một hơi là có thể giết chết bọn họ.
“Lão đại, chỉ còn lại mười phút cuối mà thôi.
”
Trần Môn Anh và Sư Chẩn Thiên cầm máy tính bảng, nóng nảy nói.
Đúng vào lúc này, xích sắt vang lên tiếng vỡ vụn.
Hai người Gia Cát Thanh Phong và Nặc Nhất bay ra ngoài, trên tay đều nắm chặt một đoạn dây xích sắt.
Bọn họ còn chưa kịp tiến lên xem xét tình hình như thế nào, một giây sau, cái đuôi của con mãng xà kia chậm rãi chuyền động.
“Chạy mau!”
Trần Bình hô to một tiếng, trực tiếp xông lên phía trước kéo lại Nặc Nhất và Gia Cát Thanh Phong, đi tới chỗ vết nứt.
Thân thể của mãng xà dần dần khôi phục, tiếp tục chờ ở trong bí cảnh này thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhưng đầm nước này sâu không thấy đáy, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng không cách nào đột phá chạy đến cửa hang động này ngay lập tức.
Liếc mắt nhìn khe hở ở bên cạnh, Trần Bình cắn răng nói: “Toàn bộ chui từ trong khe hở ra ngoài!" Lúc trước khi ném đá, anh đã cảm nhận được khí tức không gian quen thuộc.
Chứng minh những viên đá kia không phải bị cắn nuốt mà là đi về phía không gian khác.