Quỳ xuống xin lỗi? Sắc mặt Trần Khắc Hành khó coi vô cùng, vì kìm nén mà đỏ bừng lên, hắn phồng miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Anh họ, đừng như vậy nữa được không, dù sao tôi cũng là em họ của anh mà, cũng là người của Trần Thị, cũng đại diện cho mặt mũi của dòng phụ của Trần Thị, anh làm như thế đúng là khiến tôi…khiến tôi mất mặt…”
Trần Khắc Hành đã không còn vẻ huênh hoang trước đó, anh ta nhìn xung quanh, vẻ mặt rất khó xử.
Nhưng Trần Bình lại lạnh nhạt nói: “Bây giờ thì lại biết đến mặt mũi rồi à? Chẳng nhẽ mặt mũi của dòng chính Trần Thị thì không phải là mặt mũi?”
Nói xong, Trần Bình hờ hững nhìn Trân Khắc Hành.
Không khí dần dần trở nên yên lặng.
Trần Khắc Hành kìm nén sự tức giận trong lòng, hắn nắm chặt nắm đấm, do dự một lúc lâu mới nghiến răng rít lên: “Trân Bình, anh cứ phải dồn người khác đến đường cùng thế sao?”
Ha ha.
Trần Bình nhún vai cười hai tiếng, nói: “Nếu như tôi không làm như thế, có thể người phải xin lỗi đã là tôi rồi, không phải sao?”
Dòng phụ, càng ngày càng trở nên huênh hoang rồi.
Đến cả một Trần Khắc Hành, cậu ba vô dụng của dòng phụ cũng có thể đại diện dòng phụ đến đây đối đầu với anh, âm mưu phía sau của dòng phụ quả thực quá sức rõ ràng.
Bọn họ quả thực không hề coi trọng người thừa kế của Trần Thị.
Để con trai thứ ba của mình đến, còn muốn mình xin lỗi! Nực cười! Trân Bình muốn xem xem, rốt cuộc các người muốn thăm dò gì! Trần Khắc Hành nắm chặt tay thành đấm, ác độc trừng mắt nhìn Trần Bình, kìm nén hồi lâu mới nói một câu: “Được! Anh nhớ rõ cho tôi, Trần Khắc Hành tôi đây sẽ không tha cho anh đâu Nói xong câu này, Trần Khắc Hành đột nhiên cúi người lâm bầm trước vẻ mặt hoàn toàn khinh thường của Trần Bình: “Xin lỗi anh họ, em sai rồi!”
Nói câu cay nghiệt nhất, xin lỗi theo cách hèn mọn nhất.
“Gì cơ, tôi không nghe rõ, nói to lên!”
Trần Bình cười nói.
Trần Khắc Hành giận dữ: “Anh!”
Nhưng anh ta không làm gì được, bởi vì người của ông Bạch đang đứng vây quanh anh ta.
——————-