Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2846: Chương 2846: Tâm phục khẩu phục






Thái độ của nhóm người già không ai giống ai, có người lễ phép coi bộ rất kính trọng, còn có người thì khinh thường có vẻ không thích nói lý lẽ.

Thấy phản ứng của những người này Cổ Nhạc Nhạc cũng cảm thấy không còn gì để nói: “Dù sao tôi cũng nói hết rồi, các người muốn mua thì mua nhanh đi, không thì đừng lảng vảng ở đây làm gì, đã hơn nửa tiếng rồi, đúng một tiếng là chúng tôi sẽ không buôn bán nữa đầu” Cổ Nhạc Nhạc thấy những người đó còn đang không ngừng bàn tán cảm thấy rất khó chịu.

Muốn mua thì đừng nghi ngờ mà đã nghi ngờ thì đừng mua, bọn họ thì muốn mua nhưng lại nghi ngờ, đúng là mắc ói quá đi. Những người có thái độ khá tốt thì mua ngay một ít đan dược, Cổ Nhạc Nhạc tươi cười bán cho họ, đúng một tiếng thì lập tức đóng cửa tiệm. Những người có thái độ không tốt, thậm chí là nghi ngờ cũng chỉ có thể tay không ra về. Mấy lão chưa bao giờ bị đối xử như vậy nên cảm thấy rất tức giận, nhưng gia giáo tốt đẹp lại không cho họ biểu hiện ra ngoài.

“Thằng nhóc kia đúng là quá phách lối rồi, không phải chỉ là một viên đạn dược thôi sao? Tôi thật muốn nhìn xem nó thật sự có hiệu quả đến vậy không?”

Tới bây giờ bọn họ vẫn chưa tin đan dược kia sẽ có tác dụng.

Một ông lão mua được đan dược liếc mắt nhìn bọn họ, làm trò ăn viên đan dược kia trước mặt mọi người. Cho dù không tin cửa hàng này nhưng ông rất tin tưởng ông Đường và Mông thống lĩnh. Hai người kia đã dùng đan dược và thành công trị hết bệnh, ông cảm thấy đáng giá thử một lần. Những năm gần đây, bọn họ toàn là còn nước còn tát, thuốc nào cũng đã thử qua rồi, giờ chỉ đành hy vọng mèo mù vớ được chuột chết thôi. Nhưng tới bây giờ vẫn chưa gặp được may mắn gì cả, lần này vất vả lắm mới có chút hy vọng cho nên chắc chắn phải thử. Mọi người thấy ông ta ăn đan dược thì yên lặng quan sát, muốn nhìn xem kết quả như thể nào.

Qua vài phút, ông lão ăn đan dược lộ ra vẻ kích động hét lớn, còn đầu hình tượng uy nghiêm nữa. “Quá tốt rồi, quá tốt rồi, tôi hồi phục lại rồi, các người cảm cảm nhận thử xem có phải thông thể ta không còn nội thương nữa không?” Ông kích động biểu diễn thực lực của mình ra cho mọi người xem, ai cũng cảm nhận được sự thay đổi.

Ai ở đây cũng là người từng trải, cho nên việc kiểm tra xem thân thể một người có khoẻ mạnh hay không là việc rất đơn giản. Rất nhanh mọi người đã phát hiện thân thể ông ta đã khoẻ mạnh lại rồi, hơn nữa còn khôi phục tới thời kỳ đỉnh cao, bây giờ nếu cho ra đánh nhau với một thanh niên trai tráng cũng chưa biết ai thắng ai thua đầu bởi vì thực lực của ông không những khôi phục lại lúc mạnh nhất mà còn có cảm giác đang mạnh dần lên.

Chỉ một viên đan dược lại có thể phát huy tác dụng như vậy đúng là làm người ta khiếp sợ.

Những người mua được đan dược cảm thấy mình thật may mắn, may mắn mình không có cãi nhau, hơn nữa còn mua đan dược. Tuy rằng một viên ba triệu nguyên thạch đúng là có hơi đắt đỏ nhưng so với bệnh của bọn họ thì cũng không đáng là gì. Họ nhanh chóng ăn đạn dược, giống như nếu để chậm một giây sẽ bị người khác cướp mất vậy.

Những người dùng xong lập tức cảm nhận được sức khoẻ của mình hồi phục, ai nấy vui sướng tươi cười, hẹn nhau lát nữa đi uống rượu ăn mừng. Nếu là ngày thường bọn họ không dám tùy tiện uống rượu ăn thịt như vậy đâu, một người cho hay ông đã rất nhiều năm không được uống rượu ngon rồi đấy.

Làm thống lĩnh chinh chiến sa trường và lãnh đạo bày mưu tính kể mà không thể uống rượu thật sự rất khó chịu.

“Đi nào, chúng ta đến Tiên Nhân Cứ gì đó mới mở ở gần đây uống cho đã đi!”

“Nghe nói rượu ở quán đó ngon lắm, đồ ăn cũng rất tuyệt chúng ta đến đó ăn uống thoả thích một trận đi!”

Tuy mọi người không có cơ hội đi ra ngoài ăn uống nhưng vẫn không quên để ý quán nào có món ngon đâu. Sau khi bàn bạc xong thì đám người kéo nhau đến Tiên Nhân Cư, còn những người xui xẻo khác thì ở lại, trong lòng tràn đầy chua xót. Bọn họ không ngờ đan dược đó thật sự có hiệu quả, càng không ngờ cửa tiệm đóng cửa rồi không buôn bán nữa. Lúc này bọn họ còn nói năng thô lỗ nghi ngờ người ta, nói không chừng đã khiến người trong tiệm ghi thù rồi, bây giờ bọn họ cảm thấy vô cùng khổ sở, hận không thể xin cửa hàng mở cửa một lần nữa.



“Hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây chờ bọn họ mở cửa lần nữa sẽ là người xin lỗi đầu tiên!” Trong lòng ông Trần cảm thấy có lỗi nên ngồi trước cửa tiệm cả đêm.

Tuy ông là người tu hành nhưng dù sao sức khoẻ không còn được như trước đây nữa, ngồi cả đêm như vậy vẫn có hơi không khoẻ.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.